Chương 76: (Vô Đề)

Phía dưới là mặt biển mênh mông không thấy bờ, bóng đêm buông xuống, một màu đen bao trùm lên tất cả.

Chỉ nhìn một cái thôi là đã tháy kinh hồn táng đảm.

Tưởng Mộ Tranh thu hồi tầm mắt.

Nếu thật sự rơi xuống, tỷ lệ sống sót gần như bằng không.

Trực thăng đã bay hơn một tiếng đồng hồ, anh và Trình Diệc không thể nào đủ sức bơi tới bờ biển, cũng chẳng thể bơi ngược lại đảo nhỏ.

Anh dùng hết sức lực để khống chế dù chính dạt về phía Trình Diệc.

Ở giữa biển rộng, nếu hai người bị phân tán thì chết sẽ càng mau hơn.

Vừa rồi khi ở trên trực thăng, anh và Trình Diệc đều biết cái chết đang đến gần, nhưng chỉ có thể thản nhiên như không để tránh cho người còn lại bị áp lực hơn, nếu không thì cảm giác sợ hãi cũng sẽ theo đó mà tăng lên gấp bội.

Trước kia mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, đội trưởng đều sẽ cho bọn họ viết di thư.

Vào thời điểm đó thật sự tám, chín phần mười là có đi mà không có về.

Đội trưởng còn nói đùa:

"Ai da, thật hâm mộ hai người các cậu nha, lại có thể đi dạo một vòng tới sân nhà thần chết rồi. Nhớ là khi nhìn thấy thần chết thì nhất định phải làm lơ lão ta, để lão nổi giận rồi lập tức đuổi các cậu ra ngoài."

Bởi vì bình tĩnh thì mới có thể có hy vọng để sống sót.

Đội trưởng nói, mạng này không phải người khác trao cho mà là do chính mình.

Vài giây sau, "Cũng may là dù cản lực hỏng rồi.

"Anh nói lớn với Trình Diệc. Trình Diệc chớp chớp mắt, trong bóng tối anh ta cũng không nhìn rõ được mặt Tưởng Mộ Tranh, lớn tiếng đáp lại:"Bây giờ chúng ta đi về hướng nào?"

"Nam!

"Giờ phút này Trình Diệc lại cảm thấy may mắn vì đang là buổi tối, tìm được sao Bắc Cực sẽ biết được phương hướng. Nếu là ban ngày, biển rộng mênh mông chẳng biết hướng nào, tìm đâu ra thứ để làm mốc? Trình Diệc hét:"Ok!"

Gió xộc vào miệng, hai má đều bị thổi đến biến dạng.

Phía nam là vị trí của đảo nhỏ.

Có lẽ trời không triệt đường sống.

Khoảng thời gian trước dù cản lực của Lạc Táp xảy ra chuyện, khiến cô lệch ra xa khỏi điểm tiếp đất, bay tới vùng núi, hiện tại bọn họ có thể tham khảo trường hợp đó.

Nếu dù cản lực vẫn ổn và thực hiện nhảy dù như bình thường thì bọn họ chỉ có thể rơi xuống vùng biển gần đó.

Biển rộng như thế này, bọn họ chẳng đủ sức mà bơi qua được, nói không chừng cuối cùng sẽ trở thành bữa sáng của cá voi.

Hiện tại dù cản lực hỏng rồi, bọn họ còn ở trên cao, tiếp tục dạt về phía nam, càng gần đảo nhỏ hơn một chút, bọn họ càng có hy vọng để sống sót.

Đây là khu vực thuộc vùng biển quốc tế, lại còn là khu vực không có người sống.

Trong phạm vi nhìn bằng mắt thường không có một ánh đèn nào, không có tàu thuỷ qua lại, bọn họ chẳng thể chờ mong nhận được sự cứu giúp từ bên ngoài, chỉ có thể tự cứu lấy bản thân.

Tưởng Mộ Tranh gỡ thiết bị nhảy dù ra, trong túi dù này của anh có trang bị một cái phao cứu sinh đơn giản, anh thổi phồng lên.

Sau đó lên trên phao nghỉ ngơi một chút.

Trình Diệc rớt xuống nơi cách Tưởng Mộ Tranh 5-60m, anh ta hô to: "Tưởng Mộ Tranh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!