Tưởng Mộ Tranh lái xe đi đón Trình Diệc, Trình Diệc sẽ đi cùng anh với thân phận là vệ sĩ.
Lỡ như gặp phải chuyện gì khó giải quyết, thời điểm quan trọng còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Trình Diệc mặc đồ tây đi giày da, đeo kính râm.
Tưởng Mộ Tranh cười: "Mong ngóng vào vai vệ sĩ của tôi đến vậy sao?"
"Biến chỗ nào cho khuất mắt đi!
"Trình Diệc ngồi vào xe, có tài xế nên anh ta cũng không tiện hỏi nhiều. Dọc theo đường đi, hai người tán gẫu về vài chuyện linh tinh vớ vẩn trong nhóm"Playboys
". Tới sân bay, khi trong phòng dành cho khách vip chỉ có hai người bọn họ, Trình Diệc mới tò mò hỏi:"Tình huống gì mà bên trên lại yêu cầu tôi xuất cảnh cùng một thương nhân như cậu vậy."
Tưởng Mộ Tranh vặn mở chai soda, ngửa đầu uống mấy ngụm, cười đáp: "Bởi vì giá trị nhan sắc của tôi cao, có thể kéo cao trình độ nhan sắc của cả nước, nên phía trên dành cho tôi sự chăm sóc đặc thù đấy."
Trình Diệc thật sự muốn bóp chết anh:
"Tưởng Mộ Tranh, anh Tư đá cậu ra khỏi nhóm là quyết định quá sáng suốt. Hiện tại trình độ mặt dày của cậu đã đạt tới cấp bậc không ai sánh bằng rồi."
Tưởng Mộ Tranh bày ra dáng vẻ thờ ơ thản nhiên, cười cười chẳng nói gì.
Anh cũng mang kính râm, Trình Diệc không nhìn ra được rốt cuộc là anh đang suy nghĩ gì.
"Tưởng Mộ Tranh, cậu có thể nói một câu tiếng người được không hả!
"Trình Diệc đạp vào cẳng chân anh một cái, thật sự muốn đá văng anh ra khỏi phòng chờ vip. Tưởng Mộ Tranh lười biếng dựa vào sô pha, thừa nước đục thả câu:"Nói tiếng người thì tôi sợ cậu nghe không hiểu."
Trình Diệc: "..."
Sau một lúc lâu, Tưởng Mộ Tranh mới nói đến lí do bị đá ra khỏi nhóm: "Biết tại sao tôi bị anh Tư đá ra khỏi nhóm không?"
"Bởi vì cậu mặt dày."
"Bởi vì tôi phấn khích." Lại hỏi: "Biết vì sao tôi phấn khích không?"
Tưởng Mộ Tranh tự hỏi tự đáp: "Bởi vì tôi sắp được làm cha rồi.
"Trình Diệc giật mình nói không nên lời, nhìn chằm chằm anh, làm cha? Tưởng Mộ Tranh:"Lần này tôi sẽ gặp khách hàng bên kinh doanh dầu mỏ, chính là tên trùm thuốc phiện mà mấy năm nay bên phía chú Phùng vẫn luôn truy tìm nhưng không có bất kì tiến triển gì.
Phạm vi hoạt động của hắn ta ở vùng Tây Nam, nhưng bản thân hắn thì xuất quỷ nhập thần, rất ít người biết được khuôn mặt thật của hắn."
Trình Diệc vô cùng kích động:
"Mẹ nó, cậu có gia đình rồi còn muốn đi chịu chết hả? Rốt cuộc Phùng Khiếu Vịnh nghĩ gì vậy? Ngay cả con gái của mình mà ông ấy cũng không để ý?"
Tưởng Mộ Tranh ra hiệu cho anh ta hạ hỏa, giải thích thêm: "Lần này tôi đi chủ yếu là bàn chuyện làm ăn, còn có thể kiếm được tin tức cụ thể gì hay không thì cũng là hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi, không có vấn đề gì lớn."
Trình Diệc vẫn chưa hết bực:
"Cậu yên phận kinh doanh dầu mỏ của cậu không được hả! Cậu dính dáng vào mấy loại người như vậy để làm gì! Cậu không giống như tôi. Tôi chỉ có một mình, sống chết cũng không có vướng bận gì, nhưng cậu thì khác."
Tưởng Mộ Tranh ngắm nhìn chai nước soda, đảo qua đảo lại.
Nửa chai nước cứ thế ọc ạch đổ tới đổ lui.
Anh nói:
"Trước khi hợp tác thì ai biết đối phương làm cái gì. Buôn bán ở nơi như vậy, cậu không biết cậu sẽ gặp được ai, cũng không biết được trong cái chết và ngày mai, cái nào sẽ tới trước tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!