Edit: LynCáo HTH
***
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Chu Nghiên còn muốn đi mua sữa bột cho con trai cùng đồ ăn để trữ tủ lạnh, hỏi Lạc Táp có muốn đi dạo phố không, Lạc Táp lắc đầu: "Em mệt lắm, muốn ngủ thôi."
Chu Nghiên: "Vậy em về đi, thứ hai sẽ bận lắm đấy.
"Vẫy tay chào nhau, từng người lái xe rời đi. Trên đường, Lạc Táp nhận được điện thoại của Du Ngọc, cô mở loa ngoài."Vâng, mẹ."
"Về đến nhà chưa?"
"Chưa, mới từ khách sạn thôi, đang lái xe."
"Ừ, thế thôi."
"Chuyện gì vậy?"
"Cũng không có gì, mẹ dạo ở trung tâm mua sắm thì nhìn trúng một chiếc váy dạ hội, rất hợp với con, định chụp cho con xem một chút."
Lạc Táp: "Mẹ cảm thấy đẹp thì khẳng định không tồi rồi.
"Mắt bà xưa nay vẫn luôn không tồi, đại đa số quần áo cô mặc đều là mẹ mua cho. Du Ngọc:"So với quần áo ngày thường con hay mặc không giống nhau, kiểu dáng rất thời thượng, rất có phẩm vị."
Lạc Táp hỏi:
"Thời thượng như thế nào ạ? Lộ hết hả mẹ?"
Du Ngọc: "Có thể nói như vậy."
Lạc Táp: "...
"Khi còn đi học thì mặc đồng phục, sau lại đi làm, mỗi ngày cũng đều mặc đồng phục cảnh sát, tan tầm thì mặc quần jeans áo sơmi hoặc áo phông, nếu cuối tuần đi đâu chơi, cô cũng đều mặc bộ đồ thể thao cho dễ vận động. Loại trang phục gợi cảm cùng với cô, đã sớm là người xa lạ. Du Ngọc lại giải thích:"Không quá lộ liễu đâu, tuy so với lễ phục dạ hội thì tương đối bảo thủ, phía trước cổ xẻ chữ V, nhưng phía sau lưng thiết kế rất độc đáo, có khoét hở một phần ba phần lưng một chút thôi, thích hợp tham gia tiệc rượu.
Mẹ nghĩ trong tủ đồ của con cũng chưa có trang phụ dạ hội nào, nhìn thấy nó hợp, chuẩn bị mua cho con một cái."
Lạc Táp cảm thấy lộ một phần ba cũng không có vấn đề gì, nhưng người như cô hiếm khi cần đến váy dạ hội.
"Mẹ, con không có tiệc rượu nào cần tham gia cả, đừng mua, phí lắm.
"Nhãn hiệu lễ phục dạ hội này tung ra đều có giới hạn. Du Ngọc:"Không chừng sau này có bạn trai, con lấy đâu ra mà mặc?"
Lạc Táp: "..."
Du Ngọc: "Được rồi, mẹ quyết định rồi, mua cho con rồi, chú Sở còn ở bên ngoài chờ, chúng ta đang chuẩn bị đến chỗ tiếp theo, mẹ cúp nhé, lái xe cẩn thận một chút."
"Dạ, đi chơi vui vẻ."
Kết thúc trò chuyện, Lạc Táp chuyên tâm lái xe.
Cuối tuần trên đường không giới hạn lưu thông, xe cộ đổ ra rất nhiều.
Chỉ qua một cái ngã tư, đợi đến hai lần đèn đỏ, phía trước xe chỉ mới vơi đi một ít.
Lạc Táp nhìn về phía trước, có lẽ đến đèn xanh lần thứ ba này, cô có thể thuận lợi đi qua.
Đèn đỏ kéo dài một phút.
Chỉ 60 giây mà thôi, lúc ở trường đại học thi thì 60 giây này chớp mắt cái là qua, nhưng ở ngã tư này, thì như 60 năm, ai cũng cảm thấy lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!