Edit: LynCáo HTH
***
Lạc Táp cùng bảo vệ giải thích: "Anh à, tôi là chủ của biệt thự số 29, tôi đi xe của người khác nên quên đem thẻ truy cập, anh nói với đội trưởng Triệu một tiếng, anh ấy nhận ra tôi ngay, tôi tên Lạc Táp, lúc trước tôi đã dùng thân phận này để đăng ký."
Bảo vệ nói:
"Thưa cô! Vui lòng chờ một lát."
Anh ta xoay người đi vào phòng trực ban.
Bảo vệ mới vừa đi, Tưởng Mộ Tranh liền đi đến, anh khom lưng, cánh tay đáp trên cửa sổ xe, "Cảnh sát Lạc.
"Lạc Táp đang xoay người xuống ghế phụ, lục tìm thẻ cảnh sát, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói, cô giật mình run một cái, da đầu tê dại. Âm hồn không tan đã không đủ để hình dung nghiệt duyên giữa mình cùng tên này. Cô xoay mặt sang, lạnh mặt nhìn anh. Nhìn thấy đáy mắt anh hiện lên tia trào phúng, cô cũng không yếu thế chút nào. Vì cự ly quá gần, hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Tưởng Mộ Tranh nhìn vào mắt cô:"Cảnh sát Lạc à, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"
Lạc Táp: "Vị tiên sinh này, tôi muốn về nhà mình thôi, liên quan gì đến anh?"
Tưởng Mộ Tranh cười nhẹ, hiển nhiên lời nói của cô đã không có chút tin tưởng nào đối với anh, "Về nhà? Ngay cả cổng cũng vào không được, thì về nhà kiểu gì?
"Lạc Táp đã không muốn giải thích, có nói anh cũng không tin, chắc cũng không có ai tin, đêm nay cô liên tiếp ngẫu nhiên đụng phải anh mấy lần, đến cả về nhà cũng còn gặp nhau. Khóe miệng Tưởng Mộ Tranh cong lên,"Kỳ thực phụ nữ theo đuổi đàn ông cũng bình thường thôi, nhưng đến mức như cô thì lần đầu tiên tôi thấy đấy, cô chắc hẳn phải hiểu pháp luật chứ, có biết hành động của mình từ chiều nay đến giờ trông rất giống quấy rối tình dục không?"
Lạc Táp nghe được khẽ cười mỉa, cô quấy rối tình dục anh?
"Dù cho anh có đẹp như Phan An, hay tựa như Tống Ngọc, cũng không chắc tất cả phụ nữ trên thế giới này đều say mê anh!"
Chợt cô uyển chuyển nói: "Hay chính anh đang mong muốn tôi theo đuổi anh phải không?"
Tưởng Mộ Tranh: "...
"Thiếu chút nữa bị nghẹn ra. Anh không muốn cùng cô nói chuyện tào lao nữa, lời nói của người phụ nữ này anh cực kì coi thường. Anh bằng trắng ra phương thức:"Lạc Táp, một vừa hai phải thôi, chúng ta một ngày mà xảo ngộ ba lần bảy lượt, cũng không cần diễn tiếp đâu, về sau đừng tiếp tục "ngẫu nhiên gặp được" như vậy nữa."
Lúc này di động bắt đầu rung, anh lấy ra nhìn, là anh Tư, "Em đã đến tiểu khu nhà anh rồi.
"Cũng không nhìn lại Lạc Táp, anh xoay người rời đi. Lục phủ ngũ tạng Lạc Táp đều sinh khí, nói chuyện cùng loại người vô lại này, cô cũng lười lý luận. Bảo vệ đi đến"Lạc tiểu thư, mời cô đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận."
"Được." Lạc Táp đáp ứng, lấy thẻ cảnh sát đưa sang, bảo vệ đem thẻ nhìn qua thông tin trên hệ thống nhìn, sau đó nói với cô: "Được rồi, cảm ơn Lạc tiểu thư.
"Bảo vệ cho cô đi. Tưởng Mộ Tranh ô tô bên kia đi đến, bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh ô tô bóp còi, anh cũng không quay đầu lại, tiếp tục đứng một bên nói chuyện điện thoại. Sau lưng chiếc xe vẫn không buông tha, vẫn bóp còi. Anh xoay mặt. Đệt! Ánh mắt nhanh chóng chuyển qua, thiếu chút nữa bị đèn xe chiếu cho mù luôn rồi. Chiếc xe hơi bên cạnh bay vọt qua, lúc đến gần anh còn đột nhiên bấm còi. Tưởng Mộ Tranh:"..."
Hôm nay bước chân nào ra cửa vậy, gặp toàn loại người kiểu này.
Ô tô từ bên cạnh anh đi ngang qua, màu đỏ rất đáng chú ý, bởi vì loại xe này rất bình thường, không phù hợp với khu biệt thự sang trọng này.
Anh choáng váng.
Sau khi phản ứng, anh thở dài và phổi ngay lập tức trào khí.
Lại là Lạc Táp!
Nhưng sao bảo vệ lại cho cô vào?
Dựa khuôn mặt xinh đẹp, trong tay có thẻ cảnh sát nên có thể muốn làm gì thì làm?
Phía trước là ngã ba, ô tô cô rẽ bên trái, mà nhà anh Tư cũng hướng bên trái.
Tưởng Mộ Tranh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, không biết có phải Lạc Táp còn muốn tiếp tục cùng anh chơi loại trò ngẫu nhiên gặp được này.
Trước kia có gặp qua loại phụ nữ như vậy, anh cũng cự tuyệt rất nhiều lần, thậm chí ngay cả những lời lẽ làm cô ta mất mặt anh cũng nói hết, nhưng cô ta mắt điếc tai ngơ, truy anh đến cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!