Chương 50: (Vô Đề)

Ánh hoàng hôn chiếu vào mấy cây dã hương tạo nên cảm giác ấm áp cho mùa đông.

Tất cả đều thật yên bình và an tĩnh.

Tưởng Mộ Tranh đút một tay vào túi quần, một cái tay khác đang mân mê bật lửa, đứng dưới tàng cây dã hương chờ Lạc Táp.

Chính anh cũng không ngờ chuyến đi sẽ kết thúc nhanh như vậy, cũng không cần phải đến hòn đảo nhỏ mà lần trước bàn chuyện để kí hợp đồng.

Lần này chọn gặp mặt tại một khu nghỉ mát ở vùng ngoại thành, nhưng tín hiệu vẫn bị chặn.

'Tin tin' mấy tiếng còi xe vang lên, Tưởng Mộ Tranh ngẩng đầu, ô tô của Lạc Táp ngừng ở ven đường.

Cửa sổ xe hạ xuống, cô ra hiệu cho anh lên xe.

Anh cười với cô, đâu chỉ là một ngày không gặp như cách ba thu.

Lạc Táp: "Lên xe đi, chỗ này không thể ngừng xe lâu đâu."

Tưởng Mộ Tranh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả người ngã về sau, lười biếng tựa vào thân cây, khóe miệng mỉm cười: "Không phải đã nói hẹn hò ở khu rừng nhỏ này rồi sao?"

Lạc Táp: "...

"Anh vẫn lười biếng dựa vào thân cây dã hương, dáng vẻ xấu xa quyến rũ không thôi, rất khó để người khác không động lòng. Cô tắt máy xuống xe, đi về phía anh. Tưởng Mộ Tranh híp mắt, chân mày nhíu lại. Cô càng đi càng gần, anh không nhịn được phụt một tiếng bật cười."Cười cái gì!

"Lạc Táp trừng anh. Tưởng Mộ Tranh:"Cảm giác như bản thân đang làm chuyện xấu, bị cảnh sát tóm được.

"Lạc Táp lại cúi đầu nhìn trên người mình, cô chớp chớp mắt, vừa rồi quá sốt ruột nên mặc luôn đồng phục ra đây. Tưởng Mộ Tranh còn đang cười:"Em mặc như vậy anh không dám ôm đâu, là chướng ngại tâm lý." Lại nói giỡn: "Ôm cảnh sát giao thông ngoài đường có thể bị đánh không vậy?"

Lạc Táp: "...

"Tưởng Mộ Tranh muốn ôm cô, lại nhịn xuống. Nơi này xe cộ qua lại, cô còn đang mặc đồng phục cảnh sát, nếu như bị người qua đường chụp lại thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. Anh đút tay vào túi áo khoác, cẩn thận lấy đồ vật ra đưa cho cô:"Bông hoa đẹp nhất tặng cho người đẹp nhất.

"Một nụ hoa hồng chưa nở, cành hoa bị cắt ngắn, chỉ còn hai chiếc lá xanh. Cầm ở trong tay nhỏ bé lại xinh xắn. Lạc Táp đưa hoa lên chóp mũi ngửi ngửi, là cùng loại với hoa hồng trước kia anh tặng, mùi hương nồng nàn. Tưởng Mộ Tranh lại lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ đưa cho cô:"Về nhà hứng nước rồi cắm hoa vào, hai ngày nữa hoa sẽ nở."

Lạc Táp lại ngắm nghía cái lọ thủy tinh nhỏ, một cái lọ nhỏ bằng bàn tay có thể bỏ túi cực kỳ đáng yêu.

"Có bán cả lọ hoa nhỏ thế này à?

"Tưởng Mộ Tranh cười cười, hơi hơi gật đầu. Lọ thủy tinh nhỏ này là để đựng kẹo. Lúc anh đến cửa hàng bán hoa mua hoa, hỏi nhân viên cửa hàng có lọ hoa đẹp không, nhân viên cửa hàng nói trong tiệm đều là bình hoa lớn, một nụ hoa bé như vậy phải đặt trong một lọ hoa nhỏ mới càng đáng yêu. Nhân viên đó còn bày ý tưởng cho anh, nói rất nhiều siêu thị thực phẩm nhập khẩu có bán lọ thủy tinh đựng kẹo trái cây, những cái lọ đó vừa bé lại vừa đáng yêu. Sau khi mua về, anh đứng ở đây chờ Lạc Táp, rảnh rỗi không có gì làm nên anh đã ăn sạch kẹo trong đó... Đột nhiên Lạc Táp hỏi anh:"Trước kia anh đều theo đuổi các cô gái như vậy hả?

"Tưởng Mộ Tranh đứng thẳng lên, nắm cánh tay của cô đi về phía ô tô. Anh nói:"Anh chỉ theo đuổi mỗi mình Lạc Lạc nhà chúng ta mà thôi."

Lạc Táp ngồi ở ghế điều khiển, Tưởng Mộ Tranh ngồi ở ghế phụ.

"Sao lại gầy đi rồi?" Tưởng Mộ Tranh ngồi ổn, đóng cửa xe lại.

"Đâu có, hai ngày nay đều ăn rất nhiều." Lạc Táp không khỏi sờ sờ lên mặt.

"Anh nhìn thấy gầy mà." Tưởng Mộ Tranh thò đầu qua hôn lên môi cô.

Một cái chạm nhẹ chẳng thể giải tỏa được nỗi nhớ nhung, anh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô ra, quấn lấy lưỡi cô.

Vừa rồi đã muốn hôn cô, bây giờ hôn rồi thì không muốn buông cô ra.

Hai tay anh dùng sức siết chặt cô vào trong ngực, khi thì cắn môi, khi thì mút lưỡi.

Trong khoang xe an tĩnh, tiếng hít thở dần trở nên gấp gáp.

Lạc Táp bị hôn đến choáng váng, chỉ còn chút ý thức nhỏ nhoi đang nhắc nhở cô là nơi này không được dừng xe, nếu bị camera chụp lại thì sẽ bị phạt tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!