Chương 48: (Vô Đề)

Thứ hai, lại bắt đầu một tuần bận rộn.

Bốn giờ sáng Lạc Táp mới ngủ, chợp mắt được một lúc đã phải rời giường, khi cô đến đơn vị thì đồng nghiệp đều đã đến đông đủ, đang tụm vào nói chuyện phiếm.

Túi xách của Chu Nghiên ở trên bàn làm việc, người thì không biết đi đâu rồi.

Chào hỏi qua mọi người, Lạc Táp đi về chỗ ngồi.

Trên bàn cô có một quả táo, lại nhìn qua các bàn khác cũng có, còn có đồng nghiệp đang cầm trong tay.

"Tiểu Hạ."

"Hả?" Hạ Vũ Minh quay đầu, "Sao vậy?"

Cô nhỏ giọng hỏi: "Sao mỗi người đều có một quả táo vậy?"

"Thượng Viện Viện mang đến, mỗi người một quả.

"Lạc Táp không hiểu ra sao, cô công chúa kiêu căng này tự dưng lại mang táo đến, còn cho cô một quả? Cô nghiêng mặt nhìn về phía Thượng Viện Viện. Đúng lúc Thượng Viện Viện cũng nhìn qua, tầm mắt giao nhau, vẫn là lạnh nhạt cùng khinh thường. Lạc Táp cũng liếc xéo cô ta một cái. Thượng Viện Viện:"...

"Trong lòng trợn trắng mắt. Ăn mặc quê mùa như vậy còn huênh hoang! Chu Nghiên tiến vào, trong tay xách theo một cái bánh kem, còn ôm một bó hoa hồng xinh đẹp tươi tắn. Thượng Viện Viện ngồi ở cửa, hỏi một câu:"Chị Chu, hôm nay sinh nhật chị à?"

Tuy Chu Nghiên không thích Thượng Viện Viện, nhưng người ta chủ động hỏi, giọng điệu của cô ấy cũng coi như bình thản: "Không phải chị, là Lạc Lạc."

Thượng Viện Viện gật gật đầu, không nói tiếp.

Các đồng nghiệp khác thấy Chu Nghiên cầm bánh kem tới, cũng tò mò hỏi thăm.

Trước kia ngoại trừ Lạc Táp cùng Chu Nghiên, mấy người còn lại đều là một đám đàn ông, cũng không có thói quen ăn mừng sinh nhật nhau, có khi ngay cả sinh nhật vợ mình mà còn quên, càng đừng nói đến sinh nhật đồng nghiệp nữ.

Chu Nghiên nói là Lạc Táp, đồng nghiệp đều sôi nổi tiến tới chúc mừng.

"Đêm nay chúng ta còn phải tiếp tục kiểm tra lái xe say rượu, không thể ăn mừng với Lạc Lạc. Trưa nay liền tổ chức sinh nhật ở nhà ăn đi, mời mọi người cùng nhau ăn bánh kem, với lại cơm trưa của mọi người đều là Lạc Lạc mời nha." Chu Nghiên cười nói.

Lạc Táp cũng cười, nói hôm nào nghỉ ngơi mời mọi người ăn một bữa, trưa nay cũng chỉ có thể ăn tạm ở nhà ăn.

Chu Nghiên đưa hoa cho cô: "Hy vọng sinh nhật sang năm có một người đàn ông tốt tặng hoa thay tớ."

Lạc Táp khàn khàn giọng: "Vẫn thích cậu tặng."

Nói xong thì nhoẻn miệng cười với Chu Nghiên.

Cô nhìn hoa hồng, rồi nhìn lại cái bánh kem to kia, trong lồng ngực giống như đang ôm một túi chườm nóng.

Từ khi đến đơn vị này và quen biết Chu Nghiên, mỗi năm cô ấy đều sẽ nhớ rõ mà ăn mừng sinh nhật với cô.

Một bó hoa tươi, một cái bánh kem, hai người lại đi ăn thêm nồi lẩu.

Rất nhiều điều tiếc nuối trong cuộc đời đều được tình bạn này dần dần bù đắp.

Thượng Viện Viện cũng có chút hiểu biết về Lạc Táp.

Sau chuyện điều động lần trước thì có người đến nói nhỏ với ba mẹ cô ta, lúc ấy mới biết được có người muốn đẩy Lạc Táp đi để nhường một ghế biên chế ra cho cô ta.

Kỳ thật nhà bọn họ cũng không để ý biên chế hay không biên chế, cũng không phải vì tiền lương, mà chỉ là muốn cho cô ta đến rèn luyện một chút, gò lại tính tình.

Sau khi biết việc này, mẹ còn cố ý dặn dò cô ta, đi làm gặp Lạc Táp thì nói lời xin lỗi.

Cho nên ngày đầu tiên đi làm cô ta đã tâm bất cam tình bất nguyện mà xin lỗi, rốt cuộc cô ta và Lạc Táp xem như tình địch, xin lỗi tình địch là chuyện khá khó khăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!