Rốt cuộc Tưởng Mộ Tranh vẫn được vào biệt thự, ngủ lại phòng dành cho khách ở lầu một.
Vừa rồi Lạc Táp nói cửa nam có khách sạn, anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó bắt đầu hôn cô, hôn thật lâu cũng không đề cập đến chuyện muốn đi khách sạn.
Lạc Táp biết chút tâm tư này của anh, cuối cùng nói với anh là muộn quá rồi, ở tạm phòng dưới lầu của nhà cô một đêm đi.
Tưởng Mộ Tranh còn không biết xấu hổ mà nói: "Có tiện không vậy, không quấy rầy em chứ?"
Lạc Táp đá anh hai cái, anh chỉ cười không nói, khom lưng bế cô vào biệt thự.
"Trong nhà không có đồ ngủ cho anh mặc đâu, hay là tìm mấy bộ đồ ngủ mới của ba em cho anh? Nhưng có khả năng là sẽ bị ngắn.
"Lạc Táp nói. Tưởng Mộ Tranh:"Không cần đâu, va li hành lý của anh để ngay trong cốp xe."
"Ngày mai đi công tác à?"
"Khuya thứ hai."
"...!À."
Thứ ba chính là sinh nhật của cô, thật tiếc vì không thể cùng anh ăn bữa cơm đón sinh nhật.
Trong lòng Lạc Táp có chút mất mát, nhưng không biểu hiện lên trên mặt, thúc giục anh nhanh ra xe lấy quần áo, một mình cô đi lên lầu.
Đứng trước gương phòng tắm, Lạc Táp nhẹ nhàng ấn ấn môi, rát rát, còn hơi sưng nhẹ.
Cô đưa tay xoa xoa mặt, giống như một giấc mộng xuân vậy, cảm thấy không thực tế chút nào.
Ngây ngốc một lúc lâu, sau đó cô vào phòng ngủ cầm đồ ngủ đi tắm rửa.
Dưới lầu, Tưởng Mộ Tranh đưa cái va li to kia vào phòng, lấy hết toàn bộ đồ trong va li ra treo vào trong tủ quần áo.
Rồi tự nhiên cứ vậy nhìn tủ quần áo cười thật lâu.
Tắm xong đã là nửa tiếng sau, anh lại đi phòng bếp hâm nóng một ly sữa bò bưng lên lầu.
Tưởng Mộ Tranh vừa gõ cửa vừa gọi Lạc Táp: "Lạc Lạc, ra uống sữa bò này.
"Lạc Táp sửng sốt, tưởng rằng mình bị ảo giác. Tiếng đập cửa tiếp tục truyền đến cùng với tiếng gọi cô của anh."Ra đây." Cô đã nằm ở trên giường, lại nhanh chóng ngồi dậy xốc chăn xuống giường.
Đi vài bước rồi lại quay về, cầm áo khoác choàng lên trên người.
Sau khi mở cửa, Lạc Táp còn chưa thấy rõ người đã bị anh dùng một tay ôm vào trong lồng ngực.
Cô ngẩng đầu tính nói chuyện, cuối cùng chỉ còn một tiếng 'ưm...' phát ra từ giữa môi.
Nụ hôn cực kỳ mãnh liệt lại triền miên, rất nhanh cô đã động tình, đôi tay bám lấy cổ anh, thử đáp lại anh, lại thoáng có trúc trắc.
Một tay Tưởng Mộ Tranh cầm ly sữa bò, một cái tay khác lại mạnh mẽ vuốt ve ở phía sau lưng cô, rất nhiều lần muốn thăm dò vào trong áo ngủ của cô.
Nhưng đến một khắc cuối cùng lại cật lực kiềm chế lại, nhịn xuống.
Sau khi kết thúc hai người đều thở dốc, đặc biệt là Tưởng Mộ Tranh, cơ thể có khác thường.
Anh vội buông cô ra, duy trì khoảng cách mấy xăng
-ti
-mét, đưa ly sữa bò cho cô: "Uống một chút để ngủ cho ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!