Chương 42: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Tranh đến công ty hơn sớm hơn bình thường nửa tiếng, đúng lúc ở bãi đậu xe gặp được thư kí.

Thư kí kinh ngạc nhìn chiếc xe kia, cô ấy có ấn tượng quá sâu với chiếc xe đó, bởi vì mấy tuần trước chiếc Bugatti của Tưởng Mộ Tranh bị tông, tất cả mọi việc đều là do cô ấy xử lý.

Phí sửa chữa đến hơn 110.000 nhân dân tệ.

Khi cô ấy báo cho Tưởng Mộ Tranh, Tưởng Mộ Tranh đặc biệt dặn dò cô ấy không cần tìm chủ xe Audi.

Thế mà bây giờ anh lại lái chiếc xe Audi kia đi làm, hơn nữa gần đây anh còn thường xuyên nghe điện thoại trong cuộc họp, có khi lúc đến thì thấy mà rời đi lúc nào chẳng hay.

Tổng hợp lại, có vẻ là quẹt xe quẹt ra tình yêu rồi.

Thư kí và Tưởng Mộ Tranh cùng đi thang máy chuyên dụng để lên lầu, thư kí nghĩ đến cuộc điện thoại từ nước ngoài mà mình nhận được vào nửa đêm hôm qua: "Tưởng tổng, khách hàng bên Malay gọi lại nói chuyển ngày kí hợp đồng thành sáng thứ ba tuần sau, tôi đặt vé máy bay vào sáng thứ hai nhé?

"Tưởng Mộ Tranh ngước mắt, dời lên sớm hơn? Tối hôm qua về nhà bị cái đám trong nhóm chat Playboys làm phiền quá nên anh khóa di động một lúc. Sau đó, có thấy một cuộc gọi nhỡ từ UAE. Vì số điện thoại này không quen nên anh không gọi lại. Có lẽ là vị khách hàng Malay kia. Anh hỏi:"Ai đã liên lạc với cô?"

Thư ký đáp:

"Thư ký của khách hàng. Cô ta nói rằng ông chủ của cô ta không gọi được cho ngài. Thư ký bên đó nói rất xin lỗi, vì ông chủ của họ phải đến Dubai vào tối thứ ba, chỉ có thể dời lịch kí hợp đồng lên trước một ngày."

Tưởng Mộ Tranh ngẫm nghĩ: thứ ba là sinh nhật của Lạc Táp, mà thứ hai anh đã đi Kuala Lumpur, chắc chắn thứ ba không về kịp.

Bởi vì Kuala Lumpur cũng không phải nơi mà bọn họ sẽ kí hợp đồng.

Lần trước đến nơi bàn chuyện hợp tác, nơi đó không có bất kỳ tín hiệu gì cả.

Anh không biết chính xác là ông chủ đứng phía sau của cái tập đoàn này làm gì, ngày hôm đó bàn chuyện hợp tác với anh chỉ là người đại diện hợp pháp chứ không phải ông chủ thực sự, anh cảm thấy như thế.

Anh đã trà trộn vào mấy vùng như Trung Đông và Châu Phi hằng năm, tất nhiên hiểu rõ những người có thể kinh doanh dầu mỏ hoặc là súng ống đạn dược thì không một ai đơn giản cả.

Bạn muốn kiếm tiền, vậy phải kết giao với đủ các loại 'bạn bè'.

Kinh doanh ở đó cũng giống như chuỗi sinh học trong đại dương vậy.

Dù bạn không liên lạc với họ thì cũng chẳng thể an toàn.

Bởi vì họ sẽ chủ động tìm đến tận cửa.

Vòng kinh doanh bên trong đó chính là hiện thực cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép.

Không quan trọng là dùng cách thức gì, chỉ cần bạn có thể tồn tại được mới chính là bản lĩnh.

Tưởng Mộ Tranh lại hỏi: "Chuyến bay sớm nhất ngày thứ ba là mấy giờ?"

Thư kí: "Hơn hai giờ sáng, 8 giờ hơn sẽ đến Kuala Lumpur."

Tưởng Mộ Tranh: "Vậy chọn chuyến bay đó đi."

"Vâng."

Cả ngày hôm nay Tưởng Mộ Tranh cũng chẳng hề rảnh rỗi, buổi sáng phải họp, gặp khách hàng, giữa trưa còn hẹn lãnh đạo của ngân hàng ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục họp.

Mãi cho đến sáu giờ tối mới được rảnh rỗi.

Hôm nay trời mưa, giao thông ùn tắc hơn ngày thường rất nhiều, Lạc Táp sẽ bận rộn hơn bình thường nên giữa trưa anh cũng không quấy rầy cô.

Hiện tại bận rộn xong rồi, lập tức cảm thấy hơi nhớ cô.

Anh nhắn tin cho cô: [ Mấy giờ tan tầm? Anh đi đón em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!