Sáng sớm hôm sau, Lạc Táp bị đánh thức bởi cuộc gọi của Tưởng Mộ Tranh, anh gọi cô rời giường và nói là đã ở trước cửa nhà cô.
Lạc Táp nhìn thời gian, chỉ sớm hơn mười phút so với thời gian rời giường thường ngày của cô.
Trong điện thoại Tưởng Mộ Tranh còn đang nói chuyện: "Lạc Lạc, em nhanh lên một chút, anh đưa em đi ăn sáng, chắc sẽ kịp đó.
"Lạc Táp xoa xoa cổ, mí mắt đánh nhau:"Ừm, dậy ngay đây."
Ném điện thoại qua một bên, lại nhắm mắt thêm vài phút rồi mới dậy.
Đi ra khỏi biệt thự, gió lạnh mùa đông táp vào mặt hơi đau rát.
Thời tiết âm u, dự báo sẽ mưa.
Trong trí nhớ của Lạc Táp, đã rất nhiều năm rồi, đầu mùa đông của Bắc Kinh không còn mưa nhiều như thế này.
Ngày hôm kia vừa có một cơn mưa, mới cách hai ngày lại muốn mưa tiếp.
Ngoài cổng lớn, Tưởng Mộ Tranh lái xe của Lạc Táp lại đây.
Trên cửa kính kết một tầng sương dày, tấm kính phía trước chắn mất tầm mắt, sáng sớm anh đã xử lý sạch sẽ, tấm kính phía sau thì anh mặc kệ không quản, hiện tại nó vẫn còn chưa tan hết, anh dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc lung tung.
Anh vẽ một cô bé lên cửa sổ xe, lại viết:
Con gái của tôi và Lạc Lạc.
Viết xong, khóe miệng anh cong lên.
Lạc Táp đã ra tới: "Xe của anh đâu? Không bảo tài xế chạy theo à?"
Tưởng Mộ Tranh vội dùng mu bàn tay lau mấy chữ kia, trả lời cô:
"Đúng lúc tiện đường, một chiếc xe cũng đủ rồi, chạy hai chiếc xe lãng phí xăng lại ô nhiễm không khí. Tiết kiệm, bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người dân."
Lạc Táp: "...! Công ty của anh ở phía nam, tôi ở phía đông.
"Sao lại tiện đường được? Tưởng Mộ Tranh:"Anh không có khả năng xác định phương hướng, phân không rõ đông tây nam bắc, nhưng trên trực giác chính là tiện đường.
"Lạc Táp chẳng buồn đáp lại, kéo cửa xe ra ngồi trên ghế phụ. Tưởng Mộ Tranh cười, ngay sau đó ngồi trên ghế điều khiển. Anh hỏi cô muốn ăn gì, Lạc Táp nhìn thời gian, còn một tiếng nữa mới vào làm, nghĩ nghĩ:"Muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, tiệm bánh quẩy lâu đời trên đường XX đó.
"Đã mấy tháng rồi cô không được uống sữa đậu nành nóng rồi dùng bánh quẩy thơm ngào ngạt chấm sữa đậu nành. Tưởng Mộ Tranh:"Khi còn nhỏ anh đã từng ăn ở đó, đã hơn hai mươi năm không đến, vẫn là ông chủ kia à?"
Lạc Táp:
"Ừ. Đầu năm nay ông chủ có cháu gái, hôm đầy tháng con bé, ông ấy mời tất cả khách trong quán ăn sáng miễn phí."
5 năm trước ông chủ đã có cháu trai, hôm đầy tháng cháu trai thì quán ông giảm giá bữa sáng 50%, bây giờ đầy tháng cháu gái thì miễn phí luôn.
Vừa khéo hôm đó là cuối tuần, cô và Chu Nghiên đến quán liền nghe thấy khách hàng quen ngồi trong quán trêu chọc ông ấy, nói đây là thiên vị cháu gái nha.
Ông chủ cười đến căng cả nếp nhăn, nói lúc còn trẻ muốn có một cô con gái, nhưng khi đó kế hoạch hoá gia đình, chỉ có thể sinh một con mà lại là con trai rồi.
Rốt cuộc bây giờ có được cô cháu gái nên rất vui, liền mời mọi người ăn bữa sáng miễn phí.
Tưởng Mộ Tranh dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, tiếp lời: "Anh cũng thích con gái, cực kỳ thích, về sau muốn có con gái."
Lại hỏi: "Em thì sao, có thích con gái không?"
Lạc Táp: "...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!