Chương 40: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Tranh dùng tay che mũi, dòng máu ấm nóng sền sệt chảy ra.

Lạc Táp choáng váng vài giây, sau khi phản ứng lại thì muốn tìm thứ gì đó lau máu mũi cho anh, nhưng cô không mang theo túi xách, trên người cũng không có khăn giấy.

Cô vỗ vỗ túi áo, chỉ có bao tay trắng dùng khi đi làm, bên ngoài đã hơi dơ, cô lật mặt trong ra, nhét vào trong tay anh: "Dùng cái này chặn lại.

"Người đi đường xung quanh đều đưa ánh mắt tò mò qua, cô cũng không rảnh mà quan tâm đến họ. Đèn xanh bật sáng. Lạc Táp túm ống tay áo của anh, lôi kéo anh đi qua bên kia đường, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn anh. Tưởng Mộ Tranh nói với cô:"Không sao cả.

"Qua được một lúc, ngoại trừ còn đau thì mọi thứ đã ổn. Có điều cái cảm giác bị nắm tay dẫn qua đường này thật không tệ. Trước kia đều là anh lo lắng cho an nguy của người khác, hiện tại bản thân lại giống như một người yếu đuối, để cô giúp anh che mưa chắn gió. Xe của Lạc Táp đậu ở bên phía đường đối diện. Đến trước xe, cô buông tay Tưởng Mộ Tranh ra, mở cốp xe lấy chai nước khoáng, lại tìm thêm một chiếc khăn vải sạch sẽ trong hộp chứa đồ. Cô thấm ướt khăn vải, vắt hết nước rồi đưa cho anh:"Dùng cái này lau đi.

"Bao tay trắng đã bị nhiễm đỏ, Tưởng Mộ Tranh dùng khăn vải ướt thay thế, anh vươn cái tay còn lại ra để Lạc Táp đổ nước vào trong tay anh, sau đó dùng nước lạnh vỗ lên trán. Ổn định một lát, máu mũi không chảy nữa. Lạc Táp dùng sức nắm chặt chai nước khoáng đến mức khiến nó móp méo. Cô hối hận không thôi, vừa rồi ra tay quá nặng. Cô nói:"Đưa anh đi bệnh viện nhé."

Tưởng Mộ Tranh lau mặt, lại xử lý sơ vết máu trên tay, mỉm cười nhìn về phía cô:

"Thật xem anh như người giấy vậy sao? Một xíu như này còn chẳng tính là bị thương, em mau về nhà đi."

So sánh với những khổ cực anh đã từng chịu trước kia, một đấm này thật không đáng nhắc tới.

Lạc Táp còn muốn nói gì đó nhưng anh đã quay đầu rời đi, đưa lưng về phía cô mà vẫy vẫy tay.

Tưởng Mộ Tranh tới bên kia đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhìn bên này, xác nhận cô đã lên xe chạy đi rồi, anh mới bước nhanh hơn về phía xe của mình.

Dọc theo đường đi, di động đều không ngừng rung lên.

Là trong nhóm chat Playboys không ngừng nhao nhao, đều đang tán dóc về kế hoạch " say rượu lái xe " đêm nay của anh.

Anh tập trung lái xe, không rảnh để ý tới.

Sau khi về đến nhà, Tưởng Mộ Tranh ném chìa khóa xe xuống rồi lập tức đi về hướng toilet, muốn nhìn xem bản thân bị đánh thành cái dạng gì rồi.

Kỳ thật vừa rồi ở trong xe anh đã nhìn qua một lần, nhưng cứ cảm giác nhìn qua kính chiếu hậu không rõ ràng cho lắm.

Tới toilet, anh bật đèn.

Nhìn thấy bản thân ở trong gương, anh nhíu mày lại, khóe miệng đã xanh tím, còn hơi sưng lên.

Aida, một đấm này đánh cũng tàn nhẫn ghê.

Lúc ấy có khi cô còn hận không thể giẫm anh ở dưới chân mà nghiền chết.

Trong nhóm chat vẫn đang ầm ĩ, liên tục tag anh vào.

Tưởng Mộ Tranh click mở di động, mọi người đều đang thúc giục anh: [ Anh Năm, nhanh nào, khán giả đều đang đợi anh xuất hiện để "tuyên bố về hôm nay" đấy [ nhe răng ]]

Tưởng Mộ Tranh như suy tư gì, bản thân bị đánh thành dáng vẻ như con gấu thế này, nhất định không thể để cho bọn họ chế giễu, trả lời lại: [Đám nhóc này, giải tán hết đi, đang ăn khuya với chị dâu của các cậu! ]

Anh đặt điện thoại qua một bên, lại nhìn nhìn chỗ vết thương.

Trong nhà không có thuốc giảm sưng, nhớ tới lần trước khi bị phỏng ở câu lạc bộ nhảy dù, y tá có cho anh một lọ thuốc sát trùng, cũng không biết có thể giúp giảm sưng hay không.

Thôi kệ cứ lấy ra bôi lên thử.

Chứ không thì với dáng vẻ này, ngày mai anh không thể nào mà gặp người khác được.

Trong nhóm chat riêng của ba người lại náo nhiệt lên.

Giang Đông Đình không mỉa mai Tưởng Mộ Tranh ở trong nhóm chat Playboys, dù sao cũng phải cho anh mặt mũi, nhưng còn trong nhóm chat riêng thì anh ta không hề cố kỵ.

Anh ta trêu chọc: [ Ăn khuya?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!