Lạc Táp ăn xong trước, Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc vẫn còn đang ăn, bởi vì phải đợi Trình Diệc cùng đi trường bắn, nên cô đặt khay đồ ăn vào xe thu dọn xong rồi thì ngồi ở trên ghế nhàm chán nhìn loanh quanh khắp nơi.
Thỉnh thoảng đụng phải tầm mắt của đồng nghiệp, cô cười nhàn nhạt, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, chỉ có thể cụp mắt nhìn chằm chằm đôi tay của mình.
Khi tập huấn không được mang theo di động, đều phải để lại ký túc xá.
Hiện tại nhàm chán đến phát điên, đặc biệt là khi còn phải ngồi đối diện với Tưởng Mộ Tranh
- cái người làm cô thấy áp lực.
Không khí quá mức trầm mặc, Trình Diệc dẫn đầu phá vỡ, anh hỏi Tưởng Mộ Tranh: "Trong khoảng thời gian này không bận à?"
Tưởng Mộ Tranh: "Bận, chiều mai sẽ đi công tác."
"Đi đâu?"
"Malay, sớm nhất cũng cuối tuần mới có thể trở về."
Trình Diệc cười như không cười: "Tôi đâu có hỏi khi nào cậu về."
Tưởng Mộ Tranh: "...
"Lạc Táp yên lặng nghe, hai tay nhàm chán mà vặn vẹo vào nhau. Hai người bọn họ vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm, Trình Diệc hỏi:"Đi qua đó làm gì?"
Tưởng Mộ Tranh hồi: "Hợp tác kinh doanh dầu mỏ.
"Đối phương chủ động tìm đến anh thông qua một đối tác trước đó đã từng hợp tác anh, vốn dĩ hẹn gặp mặt trong nước, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại đổi thành Malay. Nếu mọi thứ thuận lợi, cuối tuần là có thể trở về. Nói xong, anh không tự giác nhìn qua Lạc Táp, sẽ có ba, bốn ngày anh không được gặp cô. Ăn cơm xong, ba người đi thẳng qua trường bắn. Mới ra khỏi nhà ăn không bao lâu, phía sau có người kêu:"Huấn luyện viên Trình."
Trình Diệc quay đầu lại, hai nữ cảnh sát giao thông khác trong đại đội hai chạy chậm lại đây: "Huấn luyện viên Trình, có phải các anh đi qua trường bắn đúng không?
"Trình Diệc gật đầu. Một nữ cảnh sát giao thông trong đó cười nói:"Thật tốt quá, sáng nay huấn luyện xong chúng tôi có cảm giác không được tốt lắm, cũng tính tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa trưa để luyện tập thêm."
Nói rồi dùng khóe mắt quét về phía Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn cúi đầu xem xét văn kiện, còn việc các cô đã nói gì thì anh chẳng hề để tâm.
Lạc Táp lại càng là thất thần tiếp tục đi về phía trước, đã cách bọn họ khoảng mấy mét.
Trình Diệc không vội trả lời mà dùng ánh mắt có thâm ý đánh giá các cô vài giây, các cô nào phải đi tập bắn, đại khái là để ý Tưởng Mộ Tranh.
Thì ra mê trai cũng chẳng phân biệt ngành nghề.
Ngoài mặt là các cô chăm chỉ hiếu học như thế, anh làm huấn luyện viên lại không thể tạt qua gáo nước lạnh, đành phải nói: "Được chứ, cứ đi theo tôi."
Hai cô gái vui vẻ trao cho nhau một cái nhìn, rồi đi theo sau mấy người Trình Diệc.
Tới trường bắn, Lạc Táp vẫn đứng ở cái bia huấn luyện hồi sáng.
Trình Diệc bắt đầu dạy một kèm một, đầu tiên kiên nhẫn nói lại một lần các bước căn bản, bao gồm những việc cần chú ý.
Lạc Táp gật đầu, nhưng sau khi súng lên đạn, cô vẫn không tránh khỏi khẩn trương.
Tưởng Mộ Tranh đứng cách đó không xa, còn có hai đồng nghiệp nữ khác trong đại đội của cô.
Khoảnh khắc bóp co, cô ngừng thở, đứng cách xa hồng tâm hai mươi lăm mét, cô cũng không nhìn rõ được rốt cuộc trên bia giấy có dấu vết xuyên qua hay không.
Một đồng nghiệp nữ nhiệt tình vội chạy tới giúp cô xem thành tích.
Cô ta không nói gì mà chỉ nhún nhún vai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!