Chương 31: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Tranh cũng nhìn thấy được Lạc Táp, khi ánh mắt hai người chạm nhau, nháy mắt như có các tia lửa xẹt lên.

Một ánh mắt lạnh như sông băng ở Nam Cực, một ánh mắt nóng như ánh mặt trời ở vùng xích đạo.

Tưởng Mộ Tranh cười như không cười nhìn cô, Lạc Táp nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

Chu Nghiên đứng bên cạnh cô tặng cho anh một động tác khinh bỉ.

Anh: "..."

Bỗng nhiên "Ha

"một tiếng bật cười, có chút bất đắc dĩ. Chu Nghiên bám lên cánh tay của Lạc Táp, tiến đến bên tai cô:"Có phải tên đàn ông bỉ ổi kia quấn lấy cậu đúng không?

Đột nhiên tớ cảm thấy WC nữ cũng không còn an toàn."

Lạc Táp: "Sắp ăn cơm rồi, miễn bàn đến mấy người bất lương khó tiêu hóa đó đi.

"Hai người bọn cô dần dần đi xa. Cằm Tưởng Mộ Tranh khẽ đánh về phía bên kia, ra hiệu cho Trình Diệc:"Đi thôi, đi ăn cơm.

"Anh đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể ăn cơm chung với Lạc Táp. Trình Diệc không nhúc nhích, móc từ trong túi ra một mảnh giấy được gấp lại, đưa cho anh:"Cho cậu giữ làm kỷ niệm.

"Tưởng Mộ Tranh khó hiểu nhìn anh ta, chần chờ một lát mới nhận tới, mở ra thì thấy là một tờ bia giấy có bề mặt rất sạch sẽ, không hề có dấu vết của đạn xuyên qua. Anh bấm ngón tay vào tờ bia giấy, đôi mắt híp lại, nhìn Trình Diệc:"Tờ bia giấy này còn có cậu chuyện gì đây?"

Trình Diệc: "Là tờ bia giấy mà Lạc Táp đã tập bắn.

"Anh ta cũng mới nghe được từ Giang Đông Đình là Tưởng Mộ Tranh có ý đồ với Lạc Táp. Trước đó đuổi theo tới câu lạc bộ, hiện tại thì đuổi theo tới trường bắn. Theo hiểu biết của anh ta về Tưởng Mộ Tranh, đây không chỉ đơn giản là nhất thời tâm huyết dâng trào nữa rồi. Nhưng nói đến Lạc Táp thì thật sự là một lời khó nói hết. Nhìn qua có vẻ cô cũng rất nghiêm túc nghe giảng, nhưng vài phát súng vang lên, không chỉ bắn không trúng bia mà ngay cả bia giấy ở xung quanh cũng rất sạch sẽ. Học trò như vậy, anh ta đã tuyệt vọng đến tột đỉnh. Tưởng Mộ Tranh:"...

"Nhìn nhìn bia giấy, lặng yên gấp lại. Anh nói:"Chính là Lạc Lạc mềm lòng, ngay cả bia giấy cũng không nỡ thương tổn."

Trình Diệc nhíu mày: "Tưởng Mộ Tranh, cậu trợn mắt nói con mẹ nó dối cũng phải có mức độ biết không? Toàn bộ hệ thống Cục Quản lý giao thông, chỉ có cô ấy là thành tích thảm đến không nỡ nhìn, từ đầu tới cuối bia giấy vẫn luôn sạch sẽ.

"Tưởng Mộ Tranh đã nhét tờ bia giấy vào túi, ngước mắt nhìn Trình Diệc, dặn dò anh ta:"Dù cô ấy có bắn tệ đi nữa thì cũng không cho cậu răn dạy cô ấy, phải khuyến khích."

Trình Diệc: "..."

Anh ta đưa hai tay chống nạnh:

"Khuyến khích kiểu gì đây? Ngay cả mép bia giấy còn không chạm tới, chẳng lẽ tôi phải giả mù như cậu mà nói: Lạc Táp, cô bắn thật không tệ, gần tới hồng tâm rồi!"

Tưởng Mộ Tranh cười:

"Có thể nói như vậy, viên đạn cô ấy bắn ra nhiều nhất cũng chỉ cạch hồng tâm có sáu bảy chục xăng -ti -mét, khoảng cách nhỏ hơn một mét chúng ta đều có thể nói là gần đến hồng tâm."

Trình Diệc: "...

"Kích cỡ của bia giấy là 60cmx60cm, viên đạn cô ấy bắn ra cách hồng tâm hơn 60 centimet, cũng tức là viên đạn không thể xuất hiện trên bia giấy. Người khác bắn dở thì cũng có thể bắn trúng vòng hai, vòng ba. Tệ hơn nữa thì ít nhất cũng trúng vòng một, nhưng cô thì chưa từng bắn trúng bia giấy lần nào. À, có một lần, cô bắn trúng bia giấy, nhưng kết quả là bia giấy của đồng đội ở kế bên. Trình Diệc và Tưởng Mộ Tranh cũng đi về hướng nhà ăn, vừa đi vừa trò chuyện. Anh ta thở dài:"Cứ cái thành tích như vậy thì đợi sáng mai khi lãnh đạo tới kiểm tra, cậu nói xem tôi biết giấu mặt đi đâu?"

Tưởng Mộ Tranh dùng khóe mắt nhìn anh ta: "Ai tới kiểm tra công tác?"

Trình Diệc không biết chuyện cũ năm xưa giữa anh và Phó Duyên Bác, nói thẳng: "Phó Duyên Bác đó."

Sợ Tưởng Mộ Tranh không biết Phó Duyên Bác đã được điều đến Cục Quản lý giao thông, anh ta lại giải thích thêm: "Hiện tại Phó Duyên Bác là Cục phó của Cục Quản lý giao thông, ngày mai sẽ đến trường bắn kiểm tra công tác theo thường lệ, đúng lúc hiện tại là đợt huấn luyện của đại đội hai.

"Tuy rằng Lạc Táp là trời sinh bắn tệ, nhưng cô bắn tệ đến nỗi thành tích thê thảm như vậy, anh ta là huấn luyện viên cũng sẽ thấy ngại. Tưởng Mộ Tranh nghe được Phó Duyên Bác sẽ tới trường bắn kiểm tra công tác, anh như suy tư gì, không thể không nghĩ rằng:"Có phải Phó Duyên Bác thấy Lạc Táp ở bên này nên mới cố ý qua đây?"

Trình Diệc dừng lại, sau khi phản ứng lại thì nhịn không được trào phúng anh: "Cậu thật sự cho rằng tất cả mọi người đều ăn no rửng mỡ rảnh rỗi giống như cậu hả?"

Anh ta biết, mấy công tác như này đều là trong Cục sắp xếp, Phó Duyên Bác cũng chỉ là đến đây theo lịch công tác mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!