Chương 3: (Vô Đề)

Edit: LynCáo HTH

Beta: YanaIshi

***

Lạc Táp giật bắn cả mình, ngạc nhiên quay đầu, bởi vì khoảng cách hai người quá gần, khủy tay của cô cọ tới cơ bụng rắn chắc của anh, cô phản xạ có điều kiện lui về phía sau vài bước.

Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm anh, lông mày khẽ nhíu lại, trong đáy mắt ánh lên tia giận dữ.

Tưởng Mộ Tranh khoanh hai tay trước ngực, trên tay phải còn đang cầm ly rượu vang đỏ, anh đứng đó cợt nhả nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, hỏi một câu: "Cảnh sát Lạc, cô đang tìm tôi hả?"

Lạc Táp: "..."

Cô cảm thấy không thể hiểu được: "Tôi tìm anh làm cái gì?"

"Tìm tôi làm cái gì?" Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng lặp lại từng chữ một, cười nói:

"Cái này thì phải hỏi cô rồi, tôi cũng tò mò lắm đấy, cô một đường theo đến đây, khẳng định có không ít lời muốn nói với tôi đúng không?

"Lạc Táp há mồm, muốn nói lắm nhưng không biết nói cái gì. Người này da mặt chắc phải dày cỡ 49 cây đao đều chọc không thủng. Nhìn thẳng vào anh vài giây, khuôn mặt cô như cười như không, khóe miệng nhếch lên hỏi anh,"Vị tiên sinh à, có cần tôi đưa cho anh một cái gương cỡ lớn không?"

Tưởng Mộ Tranh: "??

"Khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhưng tầm mắt anh vẫn luôn dừng ở khuôn mặt cô. Anh bật cười ra điều thích thú, ngữ điệu đặc biệt không đứng đắn:"Như thế nào vậy? Chẳng lẽ cảnh sát Lạc muốn trao cho tôi vật đính ước trước hở?

"Lạc Táp nắm chặt cà phê ly đã uống cạn, nếu bên trong còn cà phê, cô cam đoan mình sẽ mất đi lý trí, trực tiếp hắt luôn ly cà phê này lên mặt trên mặt muốn ăn đấm kia. Cô nỗ lực khống chế cảm xúc mình xuống mức thấp nhất:"Đưa cho anh cái gương là muốn anh tự lấy mà soi thật kĩ khuôn mặt mình xem, chắc chưa ai từng nói cho anh biết đâu nhỉ, khuôn mặt này của anh đầy tự tin đến mức tự luyến đấy."

Tưởng Mộ Tranh không khí phản cười, "Nếu ở trong lòng cô không thích tôi điên cuồng như vậy, thì cô cùng bạn của cô cứ bám riết theo tôi như vậy làm gì? Cảnh sát Lạc lạt à, hình như dạo gần đây trò lạt mềm buộc chặt phổ biến lắm phải không?.

"Khuôn mặt Lạc Táp ngơ ngác, chớp mắt không dứt. Từ khi nào cô cùng Chu Nghiên bám riết theo anh ta vậy? Tưởng Mộ Tranh đưa mắt nhìn đồng hồ, có vẻ không còn thời gian, anh quyết định không tiếp tục nhàn hạ thoải mái cùng cô làm gì nữa, đơn giản kết luận:"Bắt đầu là chụp lén, sau đó là đưa thẻ cảnh sát để tiếp cận, cuối cùng là đòi giúp dời xe.

"Nếu cô thích dịch xe, thì anh đã thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cô dời xe, nhưng hình như vẫn chưa đủ. Lạc Táp:"...

"Cố ý tiếp cận anh ta?! Dời xe là mình bố thí cho anh ta cơ mà? Còn được tặng thêm hành động vô lại. Tưởng Mộ Tranh nhìn khuôn mặt đầy rạng rỡ của cô, nhưng nghĩ mình rất quân tử nên vẫn để cho cô vui vẻ một chút. Lạc Táp cố đè nén cảm xúc, khinh bỉ nói:"Tôi đây rất rất rất biết ơn lòng tốt của anh, cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội ngàn năm có một này, tôi cảm động đến rơi nước mắt!"

Tưởng Mộ Tranh đạm cười: "Không cần khách sáo."

Một giây sau, lại nói: "Cô thì đi dời xe, bạn của cô cũng đâu dám nhàn rỗi, từ lên tầng chín thì đột nhiên đổi thành lên tầng tám, khi bước vào thì trước che sau giấu, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi."

Cố dừng hai giây lại tiếp tục: "Cảnh sát Lạc à, tôi đây chỉ là đậu xe bất hợp pháp một chút thôi mà, còn cô đây là chuẩn bị tóm chặt tôi không bỏ, có muốn "phạt" tôi một cái hẹn phải không?"

Lạc Táp kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại được.

Cô tốt bụng nhắc nhở anh ta đừng chiếm dụng trước cửa lối thoát hiểm thôi, anh ta ngược lại trả đũa, cảm thấy cô cố ý tiếp cận, rồi muốn quấn chặt không tha sao? Cái định luật này ở đâu rớt xuống vậy?

Người đàn ông này không chỉ có tự luyến không thôi đâu, bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng ở mức thượng thừa rồi đấy!

Trên người nghẹn cả một bụng tức giận, nhưng cũng không muốn cùng một tên điên so đo, một người điên đủ rồi không cần phải thêm cô vào nữa.

Anh ta không ngại mất mặt nhưng cô thì ngại.

Lạc Táp nắm chặt cà phê ly, nâng bước chuẩn bị rời đi.

Tưởng Mộ Tranh lại lên tiếng: "Phụ nữ giống như cô tôi gặp nhiều rồi, vốn dĩ tôi cũng lười phản ứng lại, nhưng tôi khuyên cô lần sau có gì cũng đừng đem thẻ cảnh sát ra mà làm đạo cụ nữa, dù sao đó cũng là một nghề được người dân cả nước kính trọng, cô cũng nên có chút tôn trọng nó chứ, cô thấy tôi nói có đúng không?

"Nói xong, anh ngửa đầu lên, đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, yết hầu lên xuống nhịp nhàng, rượu vang đỏ đi xuống. Anh nhìn cô vài giây, đem ly rượu đặt trên bàn, xoay người rời đi. Lạc Táp:"...

"Tuy rằng nhẫn nại đã sớm thành thói quen nghề nghiệp của cô, nhưng giờ khắc này, cô đúng thật là tiêu hóa không được cơn tức này. Hai bàn tay đều run lên."Em làm sao vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!