Chương 29: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Tranh cũng đã biết chuyện này, chuẩn xác mà nói, anh biết còn sớm hơn Lạc Táp vài phút.

Sáng sớm anh đưa cái lá thư tốn mất mấy tiếng đồng hồ để viết kia đến nơi nhận thư từ của đại đội 2.

Lá thư kia, cả chữ lẫn dấu câu cũng chỉ có mười mấy kí tự mà thôi, nhưng tối hôm qua anh viết đến nửa đêm, sau đó viết xong thì lại mất ngủ.

Rạng sáng hai giờ anh mới ngủ thiếp đi một lúc, sáng sớm lại bị sự phấn khích của bản thân đánh thức dậy, còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức.

Ngày hôm qua sau khi xử lý xong công việc ở công ty thì anh liền đi mua giấy viết thư.

Lượn mấy cái siêu thị cũng không mua được giấy viết thư phù hợp.

Sau đó ngẫm lại, loại đồ vật này hẳn là có bán quanh trường trung học.

Kết quả...! Không mua được.

Cũng có cửa hàng bán nhưng lại bị phủ đầy bụi bặm, màu sắc cũng không còn đẹp đẽ.

Bà chủ nói với anh ngày nay học sinh chẳng còn mua giấy để viết thư nữa, chỉ một bao giấy viết thư mà một, hai năm vẫn chưa bán hết.

Cuối cùng anh vẫn mua được giấy viết thư in hình hoạt hình lãng mạn tại một cửa tiệm nhỏ ở gần trường tiểu học.

Lúc ấy anh phải hút một điếu thuốc xong rồi mới lên xe rời đi, bởi vì rất buồn bực.

Ngày nay viết thư tình là chuyện học sinh tiểu học mới làm sao?

Sau đó ngẫm lại, hình như cũng chỉ có học sinh tiểu học cần dùng đến.

Học sinh trung học đều là tỏ tình qua di động.

Sau khi mua về nhà, anh chọn tờ giấy đáng yêu một chút.

Cô quá lạnh lùng, cần tông màu hồng nhạt ngọt ngào ấm áp.

Sau khi viết được hai chữ Lạc Lạc, anh không biết phải viết cái gì tiếp.

Anh lôi sổ tay ra bắt đầu viết nháp, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, tới tới lui lui, làm kiểu gì cũng không hài lòng, cứ cảm thấy làm ra vẻ.

Muốn cho cô cảm nhận được tình yêu tuổi mười sáu, nhưng anh lại không còn nhớ nổi.

Thời gian không buông tha một ai, anh đã hơn ba mươi tuổi, không thể nhớ nổi tâm tình của cái tuổi ấy nữa.

Anh ảo não một lúc lâu.

Từ mười sáu tuổi đến hơn ba mươi tuổi, anh đã trải qua rất nhiều chuyện đời, có lẽ là rất nhiều người cả đời đều không thể trải qua những chuyện đó.

Rốt cuộc tâm hồn chẳng thể nào trở về thuần túy như tuổi mười sáu được.

Sống hay chết anh còn chẳng màng, càng đừng nói đến tình và yêu.

Trước khi gặp được Lạc Táp, anh chưa từng nghĩ tới chuyện lấy vợ sinh con, cảm thấy ở một mình khá tốt.

Cha mẹ sẽ đi trước anh, nên anh cũng không phải vướng bận gì.

Ai ngờ lại gặp được cô.

Điểm chết người chính là, trước kia anh tuyệt tình với phụ nữ bao nhiêu thì hiện tại Lạc Táp lại nhẫn tâm với anh bấy nhiêu, tất cả đều báo ứng đến trên người anh.

Anh ngồi nhìn tờ giấy viết thư sầu muộn cả buổi trời, cũng chưa biết phải làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!