Chương 27: (Vô Đề)

Hơn ba giờ chiều, Lạc Táp hoàn thành lần nhảy cuối để lấy bằng A, khi cô đang lượn xuống từ trên bầu trời, khung cảnh dưới mặt đất càng ngày càng gần hơn.

Từ một chấm đen bé tí đến nhỏ như con kiến, rồi lại to lên thành một hình dáng mơ hồ, xuống thấp thêm chút nữa thì cô thấy rõ được Tưởng Mộ Tranh.

Lần đầu tiên cô nhảy một mình, anh ở chỗ này chờ cô.

Đến lần nhảy cuối cùng, anh vẫn ở đấy.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, trước kia cô cảm thấy từ gợi cảm chỉ có thể dùng để tả phụ nữ, nhưng hôm nay đặt từ này ở anh trên người lại rất thích hợp.

Khi cô rơi xuống đất, anh duỗi tay ôm lấy cô một lần nữa.

"Thả tôi xuống dưới."

Tưởng Mộ Tranh không nhúc nhích, chỉ cười cười, anh nói: "Chúc mừng một chút.

"Nhân viên công tác lại đây cởi bỏ thiết bị. Tưởng Mộ Tranh ôm cô xoay hai vòng, bên tai Lạc Táp phiếm hồng. Anh buông cô xuống, đưa tay xoa xoa gương mặt cô:"Có đau không?

"Hôm nay gió lớn. Lạc Táp vỗ tay anh ra, đá anh một cái. Người này thật là càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng đẩy sau lưng cô:"Đi thôi, đi xử lý các thủ tục xong là chúng ta có thể rút quân."

Lạc Táp xoa xoa gương mặt bị gió thổi phát đau của mình.

Kỳ nghỉ kết thúc, giấy phép cũng đã lấy về tay, tất cả liền như một giấc mộng dài.

Cảnh tượng chia sẻ niềm vui cùng người nhà mà lúc bé cô luôn mong ngóng cũng xuất hiện trong giấc mộng này.

Chẳng qua, anh không phải là người nhà của cô.

Tất cả thủ tục được xử lý xong, giấy phép thì phải đợi câu lạc bộ ra nước ngoài xin thay.

Trở lại khách sạn, Lạc Táp bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường về nhà.

Cô vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây càng ngày càng dày, cảm giác như trời sắp mưa.

Hai giờ trước, khi cô nhảy xong lượt cuối cùng thì thời tiết còn khá ổn, tầm nhìn rõ ràng, chỉ có gió hơi lớn một chút.

Hiện tại thì gió nhỏ, nhưng mây đen lại ùn ùn kéo đến.

Thu dọn xong hành lý, chỉ còn chờ Tưởng Mộ Tranh lại đây gọi cô, vừa rồi anh đi ra ngoài.

Ngồi không nhàm chán, cô muốn đăng hình lên vòng bạn bè, mở album chọn một tấm ảnh chụp lúc đang rơi tự do trên bầu trời, tóc bị thổi bay toàn bộ, cũng may là mặt không bị biến dạng.

Cô soạn chữ: [Kết thúc kỳ nghỉ vui vẻ.

]

Đăng lên vòng bạn bè xong, Lạc Táp kéo lại album xem một lần.

Mấy ngày nay nhảy dù Tưởng Mộ Tranh đều tìm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh cho cô.

Lúc bắt đầu cô cảm thấy không cần phải chụp hằng ngày như vậy, nhưng Tưởng Mộ Tranh nói đấy chính là những thời khắc đáng để lưu giữ lại kỉ niệm trong cuộc đời.

Cô nói không lại anh nên mặc cho anh lăn lộn.

Trong thoáng chốc có rất nhiều người like ảnh.

Chu Nghiên: Khao đi khao đi khao đi! ...! Nơi này đã bỏ bớt một trăm lần!

Hạ Vũ Minh: +1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!