Lạc Táp bị Tưởng Mộ Tranh đánh thức đúng 6 giờ rưỡi sáng, anh còn đúng giờ hơn cả chuông báo thức, nhưng cũng phiền nhiễu hơn cái chuông báo kia nhiều.
Chỗ tốt của chuông báo thức trên di động là cho dù nó có vang lên, cô sẽ ấn tắt rồi lại có thể tiếp tục nướng thêm vài phút.
Nhưng Tưởng Mộ Tranh thì không ngừng gõ cửa.
"Lạc Lạc?"
"Lạc Lạc!"
"Dậy đi!
"Lạc Táp đưa tay bịt lỗ tai, bên ngoài vẫn gọi cô, bám riết không tha. Bị quấy phá cũng không ngủ được, cô đáp vọng ra:"Biết rồi!
"Giãy giụa ngồi dậy. Bởi vì hôm nay sẽ nhảy dù, Tưởng Mộ Tranh nói phải ăn sáng sớm, chờ đồ ăn tiêu hóa rồi mới nhảy, bằng không dạ dày sẽ không thoải mái. Tưởng Mộ Tranh nghe cô đáp lại, lúc này mới ngừng gọi. Anh ngồi lại trên sô pha xem tin tức. Hai mươi phút sau Lạc Táp ra tới, Tưởng Mộ Tranh cất di động đi, nhìn trên dưới đánh giá cô vài lần, hỏi:"Không phải tối hôm qua ngủ rất sớm sao?
"Không đến 9 giờ cô đã về phòng riêng. Lạc Táp:"Ừ.
"Không nói thêm lời nào, cô nhét điện thoại vào trong túi, đi ra ngoài. Kỳ thật tối hôm qua đến mãi khuya cô mới ngủ, vẫn luôn chơi game, đối phương PK cô thê thảm, thảm đến mức cô chưa hề thắng ván nào. Mọi người trong đội đều ức chế, cô lại càng buồn bực. Tưởng Mộ Tranh theo sau cô đi ra ngoài,"Buổi sáng huấn luyện viên sẽ nhảy dù với em, buổi chiều thì em sẽ tự nhảy một người, huấn luyện viên cũng sẽ nhảy theo em."
Lạc Táp quay đầu lại liếc anh một cái: "Anh cũng sẽ lên máy bay?
"Hai ngày này anh vẫn luôn đi theo bên cạnh, đôi khi cô sẽ phân tâm, cho nên khi nhảy dù cô không muốn nhìn thấy anh. Tưởng Mộ Tranh cười:"Muốn anh nhảy với em hả?
"Lạc Táp không lên tiếng, lại làm động tác nhấc chân. Ở mặt này đương nhiên tốc độ phản ứng của Tưởng Mộ Tranh còn nhanh hơn cả cô, biết cô muốn làm cái gì, anh không trốn mà đưa chân phải qua:"Muốn dẫm, muốn đá tùy em."
Lạc Táp: "..."
Tự ngược đãi mình.
Cô không chút do dự đá xuống, nhưng không đá vào đùi phải của anh.
Tưởng Mộ Tranh khom lưng vỗ vỗ ống quần bên chân trái, xoa xoa chỗ bị cô dùng sức đá kia.
Cô nàng này có khuynh hướng bạo hành gia đình à? Sau khi cưới về chả lẽ mỗi ngày anh đều sẽ bị đánh?
Nghĩ đến chuyện cưới cô, anh trố mắt một chút, rồi sau đó lại cong cong khóe miệng.
Đi vào nhà ăn, thời điểm này cũng chưa có mấy người xuống dùng bữa.
Lạc Táp cầm khay đựng, loanh quanh trong khu chọn đồ ăn, suy xét đến lát nữa phải nhảy dù, không nên ăn quá no, cô lấy một ít món ăn sáng kiểu Tây.
Đầu bếp ở bên cạnh đang chiên trứng, cô đi vòng qua, khi nhìn thấy trứng luộc nước trà thì cô do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn không lấy.
Lạc Táp lấy đồ ăn xong thì đi tìm Tưởng Mộ Tranh, anh đã ngồi xuống vị trí sát cửa sổ, cô nâng bước nhanh hơn đi qua đó.
Sau khi ngồi xuống cô mới phát hiện, Tưởng Mộ Tranh đã lột xong trứng trà rồi.
Anh tự ăn lòng đỏ trứng, cái đĩa đựng lòng trắng trứng thì đặt bên chỗ của cô.
Lạc Táp cũng không làm ra vẻ, nói tiếng cảm ơn.
Tưởng Mộ Tranh chỉ nhàn nhạt đáp "ừ".
Hai người bắt đầu cúi đầu ăn cơm, thật sự làm được 'ăn không nói'.
Lạc Táp vốn trầm mặc ít lời, sau này khi đến với Tưởng Mộ Tranh thì cô vẫn như vậy.
Thỉnh thoảng sẽ nhõng nhẽo chút ít, nhưng Tưởng Mộ Tranh không hài lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!