Chương 17: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Tranh uống một hơi cạn ly vang đỏ, lại rót thêm nửa ly.

Vừa rồi ngay khi anh nói xong lời kia, Lạc Táp lập tức cúp điện thoại.

Anh chống khuỷu tay trên quầy bar, nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ mà thất thần, đột nhiên bật cười, phát giác ra từ sau khi quen biết Lạc Táp, chỉ số thông minh của anh như phát triển ngược.

Quay ngược lại trình độ thời anh còn đánh nhau với cháu trai cả của anh.

Lúc ấy có lẽ anh tầm mười mấy tuổi, cũng có thể là sáu bảy tuổi, thời gian qua lâu quá rồi, không nhớ rõ nữa.

Di động rung lên, anh click mở ra, là một thông báo, Lạc Táp thêm bạn với anh.

Lần này anh không cự tuyệt nữa, trực tiếp chấp nhận.

Không đến nửa phút sau, Lạc Táp gửi qua ảnh chụp thẻ căn cước của mình qua, lại hỏi: [ Phí báo danh hết bao nhiêu? ]

Tưởng Mộ Tranh chuyển ảnh chụp thẻ căn cước của cô cho nhân viên của câu lạc bộ nhảy dù, dặn dò kỹ càng một phen, sau đó ấn khóa điện thoại di động, ném qua một bên.

Từ đầu đến cuối cũng chưa trả lời tin nhắn của Lạc Táp.

Tiếng chuông di động vang lên, Tưởng Mộ Tranh tưởng Lạc Táp gọi tới, không ngờ lại là mẹ Đào Doãn Phàm, anh nhìn thời gian, hiện tại bên chỗ mẹ đang là sáng sớm.

"Alo, mẹ ạ, có chuyện gì thế?"

"Dì Du của con lại qua Thụy Sĩ này, tối hôm qua bọn mẹ còn cùng nhau ăn cơm."

Tưởng Mộ Tranh nhíu chân mày: "Lại muốn con đi lấy điểm tâm cho anh Tư à?"

Đào Doãn Phàm: "Trước mắt còn chưa có ý định này, có điều thấy con nhiệt tình tích cực như vậy, nếu mẹ cự tuyệt thì chẳng phải sẽ làm con buồn sao?"

Tưởng Mộ Tranh nhanh chóng ngăn lại: "Mẹ, mẹ đừng e ngại, cứ thoải mái làm con buồn đi."

Đào Doãn Phàm bật cười, vui đùa qua đi lại trở về chuyện chính: "Mẹ nghe dì Du của con nói, con với anh Tư còn mời mẹ con cô ấy ăn cơm."

"Vâng, đây là lễ phép cơ bản nhất, cũng thuận tiện nói chuyện công việc luôn."

"Mẹ xem ảnh chụp trên di động của dì Du con, cô con gái thật xinh đẹp, nghe nói con còn dẫn con bé đi nhảy dù phải không? Đúng rồi, ảnh chụp lúc nhảy dù đâu, gửi mấy tấm qua cho mẹ xem với."

"..." Tưởng Mộ Tranh cạn lời, nói sang chuyện khác: "Mẹ gọi điện thoại chính là vì việc này?"

Đào Doãn Phàm ho khẽ hai tiếng: "Đương nhiên không phải, mẹ gọi hỏi con xem tháng sau có qua thăm ba mẹ như đã tính không."

Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ: "Để Giáng Sinh con qua, lúc đó có nhiều thời gian ở lại với ba mẹ hơn, tháng sau thì con bận lắm."

Đào Doãn Phàm: "Không phải trước đây con nói công việc đều sắp xếp ổn thỏa, bận cái gì nữa?"

Tưởng Mộ Tranh khựng lại, ứng phó một câu: "Rất nhiều việc.

"Anh phải đi câu lạc bộ nhảy dù, còn phải thăm Trình Diệc, ừm, thật sự rất bận. Đào Doãn Phàm:"Ừ, vậy con lo công việc đi.

Đúng rồi, có bận cũng rút ra chút thời gian cho Lạc Lạc nhé.

Nghe dì Du của con nói, con đồng ý thường xuyên đưa con bé ra ngoài chơi, đừng đến lúc đó lại lấy cớ bận rộn rồi thành nam tử hán nói một đàng làm một nẻo, khiến người ta khinh thường đấy."

Tưởng Mộ Tranh: "...

"Trước khi Đào Doãn Phàm cúp điện thoại lại dặn dò anh vài câu, bảo anh đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút. Nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Mộ Tranh lắc lắc ly rượu, bên tai tự nhiên lại quanh quẩn câu"tối thứ sáu không được, tôi phải đi xem mắt" kia.

Không uống rượu nữa, anh đặt ly xuống, lên lầu, vừa đi vừa xắn tay áo lên, đến phòng tập thể thao chạy bộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!