Chương 14: (Vô Đề)

Lạc Táp ngây người, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông ôm thân mật đến vậy, cô vừa hơi khẩn trương vừa không biết làm sao.

Vài giây qua đi, cô vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh.

Khi Tưởng Mộ Tranh đối mặt với cô, hô hấp cứng lại, đầu óc có một thoáng trống rỗng.

Điều này chưa từng xảy ra trong suốt ba mươi năm cuộc đời anh.

Bởi vì đối với anh mà nói, chậm chạp vài giây thì rất có thể đã bị kẻ địch giết chết, anh không thể sai lầm.

Nhưng vừa rồi...

Còn vì sao đầu óc lại trống rỗng, chính anh cũng đang tự hỏi.

Người đi đường qua lại thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn bọn họ.

Trai đẹp gái xinh ở cạnh nhau hết sức hợp mắt, họ đều không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút.

Mãi cho đến khi trong bóng đêm vang lên tiếng còi ô tô, Lạc Táp mới hoàn hồn.

"Buông tôi ra.

"Lập tức, cô lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước. Tưởng Mộ Tranh cười nhàn nhạt:"Thả xuống để cô tiếp tục giẫm chân tôi?

"Cánh tay anh quá mạnh mẽ, cũng biết cách để khống chế được cô. Lạc Táp giãy giụa rất nhiều lần cũng đều uổng phí, cô dần dần khôi phục bình tĩnh:"Vừa hay, tôi cũng không muốn đi bộ nữa, anh ôm tôi về nhà luôn đi.

"Lời này cực kì hiệu quả, tay phải của Tưởng Mộ Tranh buông chân cô ra. Sau khi cô tiếp đất thì bàn tay trên eo cô cũng lập tức rời khỏi. Không khí có chút kì quái và xấu hổ, chẳng qua trong nháy mắt, đã bị lời nói của Tưởng Mộ Tranh phá vỡ. Anh cười nhẹ:"Chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng cũng thuần thục lắm."

Lạc Táp chẳng buồn biện hộ: "Quá khen."

Tưởng Mộ Tranh "A" một tiếng.

"Đưa di động cho tôi.

"Cô nhướng mày, lạnh lùng nói. Tưởng Mộ Tranh tính xóa bỏ cái tên kia trong danh bạ, nhưng đã lỡ mất thời gian chờ, di động đã tự động khóa lại, anh không mở được. Lạc Táp nhìn ra tâm tư của anh:"Yên tâm, cái tên đấy không tồn tại trong điện thoại tôi được bao lâu đâu, chờ có kết quả phí sửa chữa xe, tôi trả tiền lại cho anh xong sẽ lập tức xóa bỏ, kéo vào danh sách chặn."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Lạc Táp thấy anh thả lỏng, tiến lên một bước, đoạt lại di động từ trong tay anh.

Sau đấy bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, có vẻ như hai người cố tình duy trì một khoảng cách ở giữa, một trước một sau.

Không ai nói gì nữa.

Trên đường ngày càng ít người qua lại, ngay cả những chiếc ô tô cũng có vẻ trở nên vội vã hơn, giống như đang vội trở về nhà.

Đã sắp 11 giờ, gió cũng lớn hơn một chút.

Lạc Táp theo bản năng kéo kéo áo khoác.

Lúc này có một đôi tình nhân đi ngược lại, chắc là mới vừa xem phim xong, hai người còn đang hào hứng thảo luận về mạch phim, trong tay cô gái còn cầm một hộp kem.

Cô nhìn chăm chú, thầm nghĩ, rốt cuộc là tuổi trẻ, đã trễ thế này, thời tiết cũng lạnh, vậy mà còn có thể nuốt trôi được hộp kem lớn như thế.

Đợi đến khi đôi tình nhân trẻ kia đi qua, Tưởng Mộ Tranh bước nhanh lên đuổi kịp cô, hỏi: "Muốn ăn à?"

Ánh mắt Lạc Táp khó hiểu: "Cái gì?"

Tưởng Mộ Tranh: "Nhìn cô thèm đến sắp chảy cả nước miếng rồi kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!