Edit: YanaIshi
Beta: LynCáo HTH
Sau đó Du Ngọc và Tưởng Mộ Thừa hàn huyên về những chuyện ở Thụy Sĩ, còn hỏi anh ta:
"Còn có muốn ăn bánh ngọt kia nữa không? Tuần sau dì đi Thụy Sĩ công tác."
Tưởng Mộ Thừa cười cười, cũng không khách khí nói: "Vậy làm phiền dì rồi."
Lại hỏi: "Dì vẫn làm việc ở bên kia ạ?"
Du Ngọc gật đầu: "Gần đây bên công ty hợp tác mở rộng dự án, phải thường xuyên chạy sang đó, được dịp có thể đem nhiều bánh ngọt về."
Tưởng Mộ Thừa: "Vợ con thật có lộc ăn, lần trước dì đem về một bao, đều bị cô ấy ăn hết, ngày nào cũng ăn."
Lạc Táp vẫn còn đang vì câu "Muốn ở cùng một chỗ với tôi đến vậy hả?
"của Tưởng Mộ Tranh làm cho bực mình, suy nghĩ phải làm thế nào để đánh trả lại anh, nên không quan tâm lắm đến cuộc đối thoại của Du Ngọc cùng Tưởng Mộ Thừa. Chỉ đến đoạn nhắc về bánh ngọt, cô mới hiếu kỳ hỏi:"Bánh ngọt gì vậy ạ?"
Du Ngọc: "Bánh ngọt mẹ mua bên Thụy Sĩ, nhưng biết con không thích ăn nên mẹ không đưa, tuần trước lúc về đây mẹ có mua một ít."
Lạc Táp hơi gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Tối đó con gặp mẹ, không thấy mẹ mang về.
"Nghe vậy Tưởng Mộ Tranh liếc mắt sang nhìn cô. Du Ngọc:"Lúc con đến Mộ Tranh mới vừa đi."
Lạc Táp cười nhạt: "Ồ, thì ra là như vậy."
Cô vừa nói vừa nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh bên kia, vừa lúc anh cũng nhìn sang, ngoài ý muốn, giống như chuyện hiểu lầm này anh căn bản không để ở trong lòng.
Giống như cô đang đánh vào bông gòn vậy.
Vừa vô lực lại vừa bất đắc dĩ.
Sau đó Du Ngọc cùng hai anh em Tưởng Mộ Tranh liên tục trò chuyện về công việc, Lạc Táp không chen vào được, chỉ im lặng cúi đầu ăn.
Nhưng không hề thấy ngon miệng.
Cô rất buồn bực, một người đàn ông sao lại có thể tự luyến đến trình độ thượng thừa như vậy.
Du Ngọc biết Tưởng Mộ Thừa có công ty chuyên về sản xuất dược phẩm, ngoài ra trong những năm gần đây cón dính đến bất động sản, thuận miệng hỏi anh ta đã khai phá khu vực nào.
Tưởng Mộ Thừa nói ra mấy cái tên nào đó.
Du Ngọc kinh ngạc: "Khu biệt thự đó cũng có cổ phần của cháu hả?"
Tưởng Mộ Thừa gật đầu: "Cháu cũng có nhà ở đó đấy."
Du Ngọc cười: "Thật có duyên, Lạc Lạc cũng ở đó.
"Tưởng Mộ Tranh đang gắp thức ăn, đôi đũa chợt dừng lại, sau đó lại tiếp tục gắp đồ ăn. Điện thoại của anh có âm thanh tin nhắn truyền tới, là của"chuyên gia theo dõi
"gửi đến:[Ngày đó tôi không theo dõi anh, là mẹ tôi gọi đến khách sạn, biệt thự kia cũng là của mẹ tôi mua cho!] Tưởng Mộ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn tin nhắn vài giây, đang định trả lời lại thì thấy hai chuyện nhỏ này đều hiểu lầm nên cùng cô nói lời xin lỗi. Chỉ cần là lỗi của anh, dù cho mất mặt mất mũi thì anh cũng sẽ nói lời xin lỗi. Kết quả còn chưa kịp gõ chữ thì"chuyên gia theo dõi
"đã gửi đến thêm một tin nữa:[Tôi đã sớm nói, tôi không như anh. Tôi không phải là người hẹp hòi, nói một tiếng xin lỗi, chuyện này liền cho qua.] Tưởng Mộ Tranh"a
"một tiếng rất thấp, cũng không nhìn cô, anh đem điện thoại đặt dưới bàn, bắt đầu gõ tin nhắn:[Ngày đó cũng là bạn cô lén chụp tôi, là cô đến nhắc nhở tôi di chuyển xe, sau đó lại để cho bạn cô đến tầng tám ăn cơm? Tai nạn xe cộ ngày đó không phải chính cô thổ lộ với tôi hay sao?] Nhấn nút gửi đi. Mấy giây sau, điện thoại Lạc Táp rung lên, đầu tiên cô liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh, lại thấy anh đang ung dung nhìn mình, ánh mắt đầy vẻ lưu manh. Cô trợn mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu đọc tin nhắn, xem xong cô:"...
"Thật lâu sau không biết nói gì nữa. Ngày đó nhất định là cô trúng tà nên mới đi"thổ lộ", với tính cách tự luyến thôi tha của anh, sợ là đời này tắm cũng không thoát được tội danh "ngấp nghé quyễn rũ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!