Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
***
Tưởng Mộ Tranh phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: "Lạc Táp, cô muốn quan báo tư thù chứ gì!
"(*) (* Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.) Lạc Táp ngước mắt nhìn anh:"Chắc trong lòng anh đang cười nhạo tôi, nói tôi lấy việc công làm việc tư chứ gì!"
Tưởng Mộ Tranh: "...
"Cách mấy mét, Tưởng Mộ Thừa vẫn đang xem náo nhiệt. Tay Tưởng Mộ Tranh chống lên eo, khẩu khí rất lớn:"Tôi nộp tiền phạt, cô không có quyền cưỡng ép tôi làm như vậy!"
Lạc Táp quét mắt nhìn anh, không rảnh cùng anh dong dài: "Phạt tiền, 10 ngàn!"
Tưởng Mộ Thừa thấy thời gian đã không còn nhiều, bước đến nói với Tưởng Mộ Tranh: "Mau giúp anh nộp phạt đi, 20 ngàn."
Tưởng Mộ Tranh lấy tiền trong ví ra, giọng tỏ vẻ lười nhác: "Về công ty thì lo đem tiền trả lại cho em đấy, gần đây tương đối nghèo túng."
Lạc Táp: "..."
Cô đang ghi hóa đơn phạt cho Tưởng Mộ Tranh, nghe được đoạn đối thoại của hai người họ thì ngón tay dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Giống như có cảm ứng, tầm mắt hai người họ cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn, ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhưng không lên tiếng, bầu không khí quỷ dị bắt đầu nhen nhóm vào.
Lạc Táp hơi hơi cắn môi suy nghĩ, Tưởng Mộ Thừa?
Tưởng Mộ Tranh? Xem ra là anh em.
Vừa rồi Tưởng Mộ Thừa mượn di động của cô gọi điện cho Tưởng Mộ Tranh nên trên di động cô lưu "gã chết tiệt
"chắc chắn Tưởng Mộ Thừa đã nhìn thấy. Anh ta sẽ không bát quái đi nói cho Tưởng Mộ Tranh nghe việc này chứ? Cô chỉ dừng lại, phiền loạn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục cúi đầu ghi hóa đơn phạt. Tưởng Mộ Thừa còn có việc gấp,"Anh về công ty có việc, đi trước đây, rảnh thì qua nhà anh ăn cơm."
Tưởng Mộ Tranh: "Ừm, mà chờ đã."
Nói xong, anh lấy mấy tờ tiền từ trong ví ra nhét vào tay Tưởng Mộ Thừa: "Nếu ngã tư phía trước mà còn vượt đèn đỏ thì không cần gọi điện thoại cho em đâu."
Tưởng Mộ Thừa: "...
"Cũng không rảnh dong dài thêm gì nữa, anh ta leo lên xe đạp rời đi. Lạc Táp xé hai hóa đơn phạt đưa cho anh:"Tổng cộng 30 ngàn.
"Tưởng Mộ Tranh duỗi tay lấy, đầu ngón tay của anh đụng vào lòng bàn tay cô, anh cúi xuống, còn cô thì ngẩng lên, tầm mắt hai người lại dây dưa, ánh mắt anh thâm thúy, cô thì lạnh băng. Lạc Táp nháy mắt đã không kiên nhẫn:"Nhanh lên, tôi không rảnh."
Tưởng Mộ Tranh quét mắt liếc nhìn cô, không nhanh không chậm rút ra 2 tờ 100 ngàn từ trong ví, đưa đến trước mặt cô: "Thối tiền thì tách ra."
Lạc Táp: "...
"Tổng cộng chỉ có 30 đồng, còn muốn tách ra?? Cô chớp mắt liên hồi, nhịn không được muốn mắng anh một câu, nhưng đáy lòng hô khẩu khí, thu lại cảm xúc nào, bình tĩnh nào. Vì không muốn cùng anh lảm nhảm thêm điều gì nữa, Lạc Táp đếm tiền lẻ trong tay, chỉ có 160 ngàn, cô thoáng nhìn trong ví tiền của anh còn có 50 đồng. Nên muốn thương lượng:"Tôi không đủ tiền lẻ, anh đưa cho tôi tờ 50 kia đi."
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, cười như không cười nói: "Ôi! Cảnh sát Lạc à, thật ngại quá, tờ 50 này tôi chỉ để làm cảnh cho đẹp thôi, không thể đưa cho cô được rồi."
Lạc Táp: "...
"Cô biết cùng Tưởng Mộ Tranh thương lượng cũng không ra kết quả gì, còn bị anh cố ý làm khó dễ, chắc chắn chẳng muốn nhường cô. Liếc mắt nhìn sang Tiểu Hạ bên kia, thấy cậu ta cũng không bận."Tiểu Hạ."
Hạ Vũ Minh ngừng hai giây, rồi đi qua bên này: "Sao vậy?
"Anh ta nhìn Tưởng Mộ Tranh, cho rằng người này không muốn nộp tiền phạt. Lạc Táp:"Đưa cho tôi mượn tiền lẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!