Cuối mùa thu.
Vừa trải qua cơn mưa nên bầu trời xanh ngắt, trong không khí thoang thoảng, xen lẫn mùi hoa quế nhè nhẹ.
Thời tiết Bắc Kinh hiếm khi tốt như vậy
Đúng giờ cao điểm tan tầm, xe cộ đổ ra đường đông như kiến.
Ngay tại ngã tư, Lạc Táp dừng xe lại, nhìn ra bên ngoài.
Chợt mí mắt phải nháy liên tục, cô đem ngón tay lên ngăn chặn mí mắt.
Bên ghế phụ Chu Nghiên vẫn đang miệt mài trang điểm, vừa kẻ mắt, vừa liếc nhìn đèn giao thông, nhắc nhở: Lạc Lạc! Đèn xanh!.
Lạc Táp chống cằm nhìn sang ngã tư bên kia, nói: "Bây giờhướng đông tây xe cộ lưu thông nhiều quá, để bọn họ đi trước vậy."
Chu Nghiên lúc này mới nhìn sang, thấy một cảnh sát giao thông đang trực ban, ra hiệu cho những chiếc xe hướng đông tây đi trước.
"Ồ, hôm nay là Tiểu Hạ trực ban hả?"
Lạc Táp "Ừ
"một tiếng. Tiểu Hạ, Chu Nghiên và cô đều là đồng nghiệp, cùng thuộc trung đội hai của đội cảnh sát giao thông cơ động. Tối hôm qua cô cùng Chu Nghiên trực ban, hôm nay vừa tan ca. Chu Nghiên tiếp tục chuốt mascara, không quên nói chuyện phiếm:"Em nhìn xem, Tiểu Hạ của đội chúng ta quả là cực phẩm, từ khuôn mặt cho đến dáng người, nhìn rất đẹp mắt."
Không khỏi thở dài: "Chị đây suốt ngày ngắm nhìnông chồng già nhà mình, cũng có ngày nhìn không nổi nữa, không khéo hai mắt chị mù luôn."
Lạc Táp: " ... "
"Vậy sao lúc trước chị còn đồng ý gả cho anh ấy?"
Chu Nghiên: "Là do chị động lòng trắc ẩn, muốn cứu vớt gen di truyền của nhà bọn họ.
"Ai biết đâu, không những cứu vớt thất bại, còn bị kéo chung xuống nước. Nhìn con trai cùng ông chồng nhà mình, không uổng cùng một khuôn mẫu đúc ra. Chuốt xong mascara, Chu Nghiên hỏi Lạc Táp:"Em xem thử lông mi chị chuốt đã đẹp chưa? Cái này là chồng chị nhờ vợ của bạn học đi công tác nước ngoài tiện thể mua tặng chị đấy, nghe nói chuốt xong một phát thì mi ngắn cỡ nào cũng dài ra, cong vuốt."
Lạc Táp liếc mắt xem xét một chút, ra vẻ kinh ngạc: "Đây là chuốt rồi hả chị? Sao em thấy vẫn ngắn như trước thếnhỉ?"
Chu Nghiên: "... "
Cô nàng híp đôi mắt lại, hung hăng liếc Lạc Táp một cái, phẫn uất "bộp
"một tiếng, khép gương trang điểm lại. Lạc Táp không nhịn được, bật cười thành tiếng. Sau đó mí mắt phải của cô lại giật giật. Đèn đã chuyển sang màu xanh. Bên này, Tiểu Hạ cho chiếc xe của các cô đi. Ngay khi chiếc xe vừa đến nhà hàng, Lạc Táp nhìn Chu Nghiên hỏi:"Đã hai ngày nay chị không về nhà ăn cơm rồi đấy, lại tiếp tục ăn bên ngoài rồi mới về hả?"
Chu Nghiên: "Hai ngày này con trai chị phải cai sữa, chờ nó ngủ rồi mới về được, nếu không nó thấy chị sẽ nháo lên đòi bú.
"Tại tầng dưới nhà hàng. Vất vả lắm nhưng chưa tìm được chỗ để dừng xe, bỗng nhiên Lạc Táp dừng lại, nhìn về bên trái đằng trước."Làm sao vậy?
"Chu Nghiên nhìn theo tầm mắt của cô. Lạc Táp:"Không có gì.
"Nhìn sang chiếc xe đang đổ bên kia, đó là một chiếc xe việt dã màu trắng, trông rất sành điệu. Nhìn biển số cùng chiếc xe đều lóa mắt, bốn số liên tiếp nhau. Đây chưa phải là vấn đề. Vấn đề là chiếc xe này chắn ngay trước cửa của lối thoát hiểm. Chu Nghiên cười:"Bệnh nghề nghiệp lại tái phát hả? Hôm nay không phải em trực ban, chẳng lẽ em còn muốn quay về đơn vị thay đồng phục, lấy hóa đơn đến phạt hả?"
Sau đó thúc giục cô:
"Em gái à! Trước tiên chúng ta phải kiếm chỗ đậu xe đã, xe chúng ta cũng đang chiếm chỗ đấy. Sau đó xuống dưới xem tình hình sao rồi báo cho trung tâm để họ liên hệ với chủ xe xê dịch nó đi."
Lạc Táp đành phải kiếm chỗ dừng xe trước.
Khu vực đậu xe trước sau đều đã đầy, cô đang loay hoay kiếm khoảng trống để dịch xe vào.
Trong lòng nghĩ ngợi, làm sao để báo cho chủ chiếc xe kia dịch đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!