Lúc có cuộc gọi đến, Tưởng Mộ Tranh đang trong một buổi họp, anh còn chưa kịp nghe thì di động đã ngừng rung. Anh mở khóa màn hình, nhìn đến cuộc gọi nhỡ thì ngẩn ra nửa giây, người gọi là "tay theo dõi thiện nghệ
". Đột nhiên, khóe miệng anh cong lên. Cái cô nàng khẩu thị tâm phi lại ưa dối trá này, ngày hôm qua khi lưu số điện thoại thì nói gì nhỉ? Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Lúc ấy Tưởng Tiểu Mễ cũng ở đó, cô nói với giọng điệu nghiêm túc:"Anh Tưởng, có thể cho tôi xin phương thức liên hệ không?
Đợi xe sửa xong, tôi trả tiền lại cho anh."
Anh cười: "Cảnh sát Lạc, cô muốn biết số điện thoại của tôi không phải quá đơn giản à? Dùng hệ thống thông tin của cảnh sát các cô, nhập bất kì biển số xe nào của tôi vào là có thể tra được phương thức liên hệ với tôi ngay thôi."
Còn phải mất công giả thanh cao như vậy làm gì?
Anh lại ngẫm nghĩ, khẳng định là do cô muốn số điện thoại cá nhân của anh chứ không phải số công việc.
Nhìn vào mắt cô, thấy ánh mắt cô lạnh nhạt, trong lòng anh buồn cười, lại giả bộ rồi! Nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cho cô số điện thoại mà chỉ có người nhà và bạn thân của anh mới biết được.
A, bây giờ mới qua có mười mấy tiếng, cô đã gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại cho anh, còn cố ý làm bộ như không cẩn thận gọi nhầm.
Tưởng Mộ Tranh nhỏ giọng dặn dò thư kí ở bên cạnh một câu rồi cầm di động đi ra ngoài, vừa đến cửa liền bắt đầu gọi cho Lạc Táp. Truyện được edit bởi SẮC team:
Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
Mười mấy giây qua đi vẫn không người nghe máy.
Anh lại "A
"một tiếng bật cười. Điện thoại tiếp tục vang, vẫn không ai nghe máy. Tưởng Mộ Tranh dựa vào bên cửa sổ, muốn hút một điếu thuốc nên đưa tay sờ sờ túi quần, chẳng hề có thuốc và bật lửa, anh chỉ có thể từ bỏ. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình di động, rất muốn biết cô sẽ làm ra vẻ tới khi nào. Mà đầu bên kia điện thoại, Tưởng Mộ Thừa chần chờ một lát, cuối cùng vẫn bắt máy. Một giọng nói đầy chế nhạo truyền đến từ tai nghe:"Ồ, rốt cuộc chịu nghe máy rồi à?
Sao? Đừng nói với tôi là cô không cẩn thận ấn nhầm số của tôi nhé!"
Tưởng Mộ Thừa "..."
Anh đưa mắt nhìn qua phía Lạc Táp, rồi nhìn lại di động, chớp chớp mắt, cảm giác giống như bản thân đã phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.
"Không nói lời nào là tôi cúp đấy!"
"Tiểu Ngũ, là anh."
"..."
Vẻ mặt Tưởng Mộ Tranh như trông thấy quỷ, lại nhìn số điện thoại, không sai mà, là tay theo dõi thiện nghệ mà, anh nghi hoặc gọi một tiếng: "Anh Tư?"
"Ừ."
Tưởng Mộ Tranh híp mắt lại, suy nghĩ một lát: "Lạc Táp, cô download app thay đổi giọng nói đấy hả?!
"Vậy mà còn tra được cả giọng của người nhà anh. Tưởng Mộ Thừa:"...
"Tiểu Ngũ điên rồi à. Bảo sao cô cảnh sát giao thông này lưu tên danh bạ của nó là 'tên bỉ ổi ngu ngốc', bỉ ổi hay không thì anh không biết, nhưng ngu ngốc là chắc chắn rồi đó."Lạc Táp, rốt cuộc cô muốn làm cái gì!"
Tưởng Mộ Thừa: "Là anh, anh Tư của cậu đây!"
Lại nhỏ giọng để chứng minh thân phận của mình: "Vai trái của cậu có vết thương bởi súng gây ra."
Tưởng Mộ Tranh không còn hoài nghi gì nữa bởi người biết được bí mật này không nhiều lắm, anh hắng hắng giọng, nói: "Sao di động của Lạc Táp lại ở chỗ anh?!"
Tưởng Mộ Thừa lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bây giờ cậu lại đây một chuyến đi, anh đang ở ngay ngã tư phía bắc công ty cậu."
Lại không kiên nhẫn mà thúc giục: "Cậu nhanh lên, đúng rồi, cầm theo 20 nhân dân tệ lại đây."
Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn, nghĩ đến mấy lời hôm qua Tưởng Tiểu Mễ nói, không thể tưởng tượng được mà hỏi: "Anh vượt đèn đỏ hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!