Trải qua mấy ngày điều dưỡng, cơ thể Tưởng Mộ Tranh gần như đã khôi phục. Trình Diệc thì vẫn còn ăn vạ ở bệnh viện, nghe nói là ưng ý một cô bác sĩ mới đến.
"Khi nào Trình Diệc xuất viện?
"Lạc Táp hỏi Tưởng Mộ Tranh. Tưởng Mộ Tranh đang sấy tóc cho cô, không nghe rõ,"Em mới nói gì cơ?"
Lạc Táp nói to hơn: "Em nói khi nào Trình Diệc xuất viện, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.
"Hiện tại trừ Phó Duyên Bác thì người cô cảm kích nhất chính là Trình Diệc. Phó Duyên Bác tìm được Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc rồi đưa họ về. Còn Trình Diệc thì luôn ở cùng Tưởng Mộ Tranh trong hơn mười ngày tăm tối ấy. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Không có hai người bọn họ thì có lẽ Tưởng Mộ Tranh thật sự không trở về được nữa. Tưởng Mộ Tranh tắt máy sấy, trong phòng lập tức an tĩnh lại, anh nói:"Hiện tại Trình Diệc không có thời gian để dông dài với tụi mình đâu."
Lạc Táp suy đoán: "Không phải là anh ấy thực sự muốn theo đuổi cô bé bác sĩ kia đấy chứ?
"Bác sĩ kia mới vừa tốt nghiệp năm nay, dáng vẻ thực điềm tĩnh. Tưởng Mộ Tranh:"Nào còn phải theo đuổi, cô bé kia vốn đã cực kỳ sùng bái cậu ta rồi."
Lạc Táp nói: "Cũng rất có tướng phu thê với Trình Diệc."
Tưởng Mộ Tranh cất máy sấy, ôm cô vào trong lòng:
"Hôm nào Trình Diệc xuất viện, bắt cậu ta mời tụi mình ăn cơm. Nếu không phải nhờ việc này của anh khiến cậu ta nằm viện tĩnh dưỡng mấy ngày thì làm sao có cơ hội gặp được cô bác sĩ kia cơ chứ."
"Mời một bữa cũng không được, ít nhất phải mời một tháng."
Tưởng Mộ Tranh cười: "Sao em còn ác hơn anh thế này."
Anh cúi đầu hôn hôn lên môi cô: "Hôm nay bé con có cử động không?"
"Có động vài cái."
"Anh sờ bụng em chút."
"Chỉ cho phép sờ bụng."
"Chắc chắn anh chỉ sờ bụng, anh là cái loại người háo sắc như vậy sao?"
"Háo sắc hay không trong lòng anh tự rõ."
Qua hai phút.
"Tưởng Mộ Tranh, anh làm gì đấy!
"Lạc Táp đạp anh một cái. Tay anh lần theo bụng nhỏ đi thẳng xuống phía dưới, đặt ở giữa hai chân cô. Tưởng Mộ Tranh bày ra vẻ vô tội:"Anh không có làm gì nha, đâu phải em không biết là anh bị viễn thị. Gần quá nên anh tưởng nhầm là bụng em."
"……"
Lạc Táp lại đá anh một cái nữa, Tưởng Mộ Tranh vẫn đang cười. Nhưng không dám khiến cô xúc động mạnh, anh đứng dậy, nhét cô vào trong ổ chăn: "Anh đi tắm đây, em chán thì đọc sách trước đi.
"Anh cầm một quyển sách dạy con đưa cho cô. Lạc Táp đặt quyển sách qua một bên:"Lát nữa anh đọc đi, em không muốn xem."
Ngón tay Tưởng Mộ Tranh lướt nhẹ qua mắt cô: "Có phải vẫn còn đau không?"
"Không đau, không sao cả." Cô thúc giục anh: "Anh đi tắm rửa đi."
Thật ra thì đôi mắt vẫn còn hơi khó chịu. Mấy ngày hôm trước khóc quá nhiều nên mấy nay vẫn luôn đau nhức. Cô cũng không dám dùng thuốc nhỏ mắt lung tung, mỗi ngày chỉ dùng khăn ấm trườm lên, cũng đã khá hơn nhiều so với mấy hôm trước.
Tưởng Mộ Tranh khẽ chạm môi lên bầu mắt cô, nhìn cô, lại hôn thêm vài cái, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Lạc Táp tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại thả lỏng bản thân.
Cơn ác mộng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã đi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!