Chương 77: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Trình Diệc tỉnh lại thì không thấy Tưởng Mộ Tranh đâu, đống lửa bên cạnh vẫn còn đang cháy, trong phòng ấm áp dễ chịu.

Anh ta lười nhác vươn vai, hôm nay có thể nhìn thấy mặt trời mọc lên, cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. 

Điều kiện đơn sơ nên bỏ qua luôn bước rửa mặt, anh ta đi ra ngoài tìm Tưởng Mộ Tranh.

Phía xa xa, ở rìa bãi biển có một người đang rảo bước chầm chậm.

Đón ánh bình minh đầu tiên trong ngày, Tưởng Mộ Tranh nghĩ có phải Lạc Lạc cũng rời giường rồi chăng? Liệu cô ngủ có ngon không, ăn có được không, có phải lại nôn nghén?

Rất nhiều vấn đề nhiễu loạn suy nghĩ.

"Đừng nói là cậu thức trắng đêm đấy?" Trình Diệc đến gần, trong miệng ngậm điếu thuốc.

"Ngủ rồi.

"Thật ra anh ngủ hơn nửa tiếng rồi trằn trọc như thế nào cũng không ngủ thêm được nữa, cứ đi loanh quanh trên bãi biển, tiễn đi ánh trăng, đón ánh mặt trời. Nhìn Trình Diệc, Tưởng Mộ Tranh nhíu mày:"Thuốc trên bàn mà cậu cũng dám hút bừa?"

Trình Diệc cười: "Cậu còn sợ bên trong có ma túy chắc?

"Tưởng Mộ Tranh không lên tiếng, thừa nhận. Trình Diệc dùng sức rít một hơi, rồi lại nhả ra làn khói, anh ta nói:"Nếu thật sự là ma túy, tôi cảm thấy đời này của mình coi như đáng giá, ít nhất là đã hưởng thụ qua hết mọi thứ rồi."

Tưởng Mộ Tranh nhìn dáng vẻ anh ta, chắc chỉ là thuốc bình thường. Sau đấy anh cười nói: "Còn có một thứ cậu cũng chưa được nếm qua."

Nói rồi cười ha ha lên.

"Cút!

"Trình Diệc bị giẫm vào chỗ đau. Anh ta ngậm điếu thuốc trên miệng, hai tay chống nạnh nhìn về phía sóng biển cuồn cuộn ngoài kia. Nếu chết vào lúc này thì thật không đáng giá. Anh ta còn chưa được nếm qua cảm giác của chuyện cá nước thân mật, sung sướng đến mất hồn. Sau một lúc lâu, anh ta nhìn Tưởng Mộ Tranh:"Trở về tôi sẽ tìm một cô nàng rồi kết hôn sinh con."

Tưởng Mộ Tranh nén cười: "Lỡ như cậu vô sinh thì sao?"

"...

"Trình Diệc tiến lên muốn đá anh nhưng Tưởng Mộ Tranh phản ứng nhanh hơn, lùi về phía sau. Một phần tàn thuốc rơi xuống, Trình Diệc không hút nữa, ném điếu thuốc xuống biển mặt."Hôm nay có tính toán gì không?

"Anh ta hỏi Tưởng Mộ Tranh. Sắc mặt Tưởng Mộ Tranh nặng nề, khớp hàm căng chặt, im lặng một lúc lâu. Sóng biển liên tục vỗ vào bờ, sóng sau xô sóng trước. Sau đó đột nhiên anh lại nói một câu:"Chờ Phó Duyên Bác tới cứu chúng ta."

Trình Diệc trố mắt, liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh: "Cậu cho rằng Phó Duyên Bác là siêu nhân hả?"

Tưởng Mộ Tranh: "Nếu không có sự cứu viện khác thì chúng ta cũng chỉ có thể chờ cậu ta."

"Tại sao không phải là Bộ trưởng Phùng?"

"Bởi vì tôi là người nhà của ông ấy, ông ấy không rối loạn đã là vững vàng lắm rồi."

Trình Diệc gật gật đầu: "Hiểu."

Rồi anh ta lại tỏ thái độ hoài nghi: "Phó Duyên Bác giỏi điều tra hung thủ, liệu có biết tìm người không? Có khi đến lúc tìm được thì chúng ta đã thành hoá thạch luôn rồi."

"Thì cứ xem cậu như hung thủ là kiểu gì chẳng tìm ra."

Trình Diệc: "..."

Tưởng Mộ Tranh xoay người đi về phía nhà gỗ nhỏ. Trình Diệc cũng đi theo, đột nhiên anh ta nhớ tới cái gì đó: "Này, Tưởng Mộ Tranh, tôi nhớ là hình như Phó Duyên Bác cũng thích Lạc Táp đúng không?"

Tưởng Mộ Tranh ngừng chân, đôi mắt híp lại nhìn anh ta: "Có rắm thì xì một lần luôn đi."

Trình Diệc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!