Hút xong một điếu thuốc, Tưởng Mộ Tranh nói với Phó Duyên Bác: "Hôm nào chúng ta ra ngoài uống một ly, bây giờ tôi còn phải vội vàng đi gặp mặt người lớn.
"Anh nhấn tắt đầu mẩu thuốc, ném vào thùng rác. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Phó Duyên Bác cũng nhìn thấy áo sơmi của anh bị ướt,"Ừ, không làm cậu chậm trễ, có rảnh lại gặp.
"Hai người lại bắt tay lần nữa. Nói lần sau gặp lại cũng chỉ là khách sáo mà thôi, hai người đều không lưu lại phương thức liên hệ. Tưởng Mộ Tranh đến cửa hàng bán quần áo thường ngày, chọn kiểu dáng xong, anh nói với người bán hàng muốn lấy cái màu trắng. Người bán hàng xin lỗi:"Xin lỗi ngài Tưởng, màu trắng chỉ còn size 180, size 185 vừa mới bị một vị khác mua đi rồi."
Cái mẫu áo sơmi này, mỗi màu chỉ có một cái cho một size.
Tưởng Mộ Tranh nhớ tới vừa rồi trong tay Phó Duyên Bác xách theo một túi mua hàng, chính là nhãn hiệu này.
Anh và Phó Duyên Bác không có chơi chung từ nhỏ, cũng không oán không thù, nhưng không hiểu sao cũng chẳng thưởng thức được đối phương, vẫn luôn chỉ là xã giao đối phó.
Rõ ràng hai con người không có gì giao thoa với nhau, lại có cái nhìn tương đồng đối với rất nhiều chuyện, thẩm mỹ cũng vậy, ngay cả ánh mắt chọn quần áo cũng giống nhau. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
Chính anh đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
Người bán hàng lại nhỏ giọng dò hỏi: "Ngài Tưởng, mẫu áo này có màu đen còn số đo của ngài, được không ạ?"
Tưởng Mộ Tranh cũng không làm khó người khác, gật đầu: "Được, lấy cái màu đen đi, cắt bỏ mác nhãn hiệu giùm, tôi cần thay ngay bây giờ."
"Vâng, ngài chờ một lát."
Chỉ sau vài phút, người bán hàng đã ủi phẳng áo sơmi, cắt bỏ mác nhãn hiệu.
Tưởng Mộ Tranh thay quần áo rồi vội vàng xuống lầu.
Tới khách sạn Four Seasons, Tưởng Mộ Tranh đợi gần một tiếng ở phòng nghỉ thì Du Ngọc mới kí xong hợp đồng rồi qua đây.
Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Mộ Tranh gặp Du Ngọc. Cũng giống như mẹ anh, tuy rằngđã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhan sắc được chăm sóc tốt, khí chất cũng tốt, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao quý, ưu nhã. Truyện được edit bởi SẮC team:
Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
Du Ngọc nói xin lỗi rất nhiều lần vì làm mất thời gian của anh.
Tưởng Mộ Tranh nói vốn dĩ buổi tối bản thân không có việc gì, ở nhà hay ở đây đều như nhau, cũng là ngồi xem tin tức mà thôi.
Du Ngọc đưa đồ mà Đào Doãn Phàm nhờ bà mang về cho Tưởng Mộ Tranh: "Mẹ con còn bảo dì dặn dò con một câu là con phải đưa mấy thứ đồ ăn này qua cho anh Tư của con ngay trong đêm nay."
Tưởng Mộ Tranh tự mình nói đùa: "Dì, giờ thì dì cũng biết là con ở nhà cũng không thoải mái gì, mỗi ngày đều như ở trong nước sôi lửa bỏng vậy."
Du Ngọc cười nói: "Vậy đến nhà dì đi, dì và em gái đều đứng về phía con."
Tưởng Mộ Tranh thuận miệng hỏi: "Nhà dì là em gái ạ?"
Du Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, nhỏ hơn con 4 tuổi."
Tưởng Mộ Tranh: "Con gái là tri kỷ, mẹ con nằm mơ đều muốn có một cô con gái."
Du Ngọc: "Hai ngày trước mẹ con còn nói giỡn, mang con ra đổi lấy em gái nhà dì đấy."
Tưởng Mộ Tranh cười: "Thì ra mẹ con ghét bỏ con đến vậy." Anh nhìn thời gian: "Dì, vậy không quấy rầy dì nữa, con mang đồ qua cho anh Tư đây."
Anh lại mời chân thành: "Chờ dì đi công tác về, con cùng anh Tư mời dì và em ăn cơm, thứ bảy tuần sau hoặc là cuối tuần, chọn ngày nào dì rảnh."
"Được đó, đợi dì về sẽ liên hệ với con, vừa vặn em gái cũng có thể thêm bạn."
Nói đến Lạc Táp, trong lòng Du Ngọc thở dài:
"Sau khi dì với ba nó ly hôn, nó như thay đổi thành một người khác, ít nói hơn, không có bạn bè gì. Vừa vặn các con đều là người trẻ tuổi cũng có chung nhiều đề tài, bên cạnh con nếu có anh chàng nào phẩm tính tốt lại thích hợp thì giới thiệu một người cho nó." Truyện được edit bởi SẮC team:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!