Chương 4: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Tranh híp híp mắt, cơ hàm căng chặt, không quên nhìn biển số xe, trước khi chiếc xe hơi màu đỏ chạy vào đường chính anh vẫn kịp thấy rõ ràng biển số xe. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

A!

Bị anh vạch trần chút tư tâm cho nên cô tức tối muốn hộc máu? Người phụ nữ có đạo đức như vậy, lúc ấy đầu óc anh nhất định bị nước vào nên xuống xe nói chuyện với cô.

Quần áo sơmi ướt hơn phân nửa, trên mặt cũng là nước.

Anh sờ sờ túi quần, không có khăn giấy lau mặt, chỉ có thể dùng mu bàn tay lau đi nước bẩn trên mặt, có một mùi vẩn đục nói không nên lời. 

Chiếc xe hơi màu đỏ đã chạy lên đường chính, khi Lạc Táp kịp hoàn hồn thì có quay đầu lại xem, nhưng đã không còn thấy được người đàn ông đứng ở ven đường. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Vừa rồi cô nhìn thoáng qua một hình dáng mơ hồ, không rõ trông như thế nào, suy đoán không biết có phải là người đàn ông ăn cơm mềm kia không.

Còn chưa đợi cô hỏi, Chu Nghiên chủ động khai ra: "Là anh chàng cơm mềm."

Lạc Táp: "... So đo làm gì với người không có tố chất như vậy."

Chu Nghiên:

"Chính là nhìn anh ta không vừa mắt, ỷ vào bản thân đẹp trai thì cho rằng có thể muốn làm gì thì làm, ba hoa chích choè?! Về sau cô nào theo anh ta, cũng là xui xẻo tám đời."

Di động của Lạc Táp vang lên, là mẹ Du Ngọc gọi tới.

"Alô, mẹ ạ."

"Lạc Lạc à, đêm nay có trực ban không?"

"Không có, con được nghỉ."

"Vậy là tốt rồi, mẹ vừa xuống máy bay, có mang theo vài thứ cho con đấy. Mẹ chỉ ở Bắc Kinh một đêm thôi, buổi tối kí một cái hợp đồng, sáng mai lại phải bay sang Hồng Kông rồi. Hai tiếng rưỡi sau sẽ đến khách sạn Four Seasons mẹ hay đến, con qua đó một chuyến nhé, đã lâu rồi mẹ không gặp con."

Lạc Táp đáp rất thấp: "Dạ, con biết rồi."

"Vậy không nói nữa, mẹ có cuộc gọi đến."

Chu Nghiên liếc nhìn cô một cái: "Dì đã trở lại?"

Lạc Táp cấtdi động đi: "Ừ." Cảm xúc không tốt cho lắm.

"Sao thế?"

"Không có gì, lát nữa mẹ tớ sẽ đến phòng họp kinh doanh ở khách sạn Four Seasons để kí hợp đồng, bảo tớ qua đó, nói là lâu rồi không gặp được tớ, ngày maimẹ còn phải đi Hồng Kông."

Chu Nghiên thở dài: "Haizz, dì cũng không dễ dàng gì, cậu đừng không vui."

Lạc Táp: "Không phải không vui, chỉ là cảm thấy...

"Cô cũng không biết phải dùng từ ngữ nào thích hợp để hình dung cảm nhận lúc này trong lòng mình, rất bất đắc dĩ, lại rất bi ai. Chu Nghiên:"Tớ biết không có ai lại như cậu, muốn gặp mẹ mình còn phải đêm khuya chạy tới phòng họp kinh doanh, rồi chưa được mười phút lại phải chia tay, cứ như bàn công việc."

Rồi lại an ủi cô: "Nhưng dì cũng thật sự bận rộn, chỉ ở Bắc Kinh một đêm, còn phải về nhà dì nữa, cậu thông cảm cho dì ấy một chút."

Lạc Táp nhìn đèn hai bên đường, từng chấm vàng nhạt chiếu sáng đường về nhà. 

Nhưng cô không có nhà.

Cô chỉ có một căn biệt thự rất lớn, và mình cô ở đó. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!