Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi Tưởng Mộ Tranh tan làm thì đi đón Lạc Táp, biết hôm nay cô không phải trực đêm, tuy rằng tỉ lệ cô sẽ nói chuyện với anh là bằng không, nhưng nhìn thấy cô là đủ rồi.

Anh sẽ dùng hành động để nói cho cô biết là anh quan tâm cô, phía trước sở dĩ lạnh nhạt như vậy là do hiểu lầm.

Tới giao lộ mà Lạc Táp hay đứng trực, gặp phải đèn tín hiệu bị hỏng, tình trạng giao thông càng tệ hơn.

Giao lộ có nhiềm thêm vài cảnh sát giao thông duy trì trật tự và điều tiết lưu thông, anh đã thấy được Lạc Táp.

Đồng nghiệp của cô đang đứng trên bục chỉ huy, mấy người các cô thì hỗ trợ ở các hướng của giao lộ. 

Khi không có đèn xanh đèn đỏ, giao thông rất dễ hỗn loạn, có vài người không thèm quan tâm cảnh sát giao thông đã ra hiệu dừng xe, bọn họ vẫn ngang ngược muốn xông qua.

Các xe động cơ còn tương đối tuân thủ, phía xe không chạy động cơ thì khó quản hơn.

Tiếng còi vang lên, cảnh sát giao thông ra hiệu xe ở hướng nam bắc dừng lại, nhưng vẫn có người chạy tà tà băng qua vạch kẻ, người này học người kia, kết bè kết nhóm chạy chậm băng qua. 

Lạc Táp nhìn đám người kia mà bất đắc dĩ, bước nhanh đến lối vào của vạch kẻ ngang để chắn giữ lối cho các phương tiện hướng đông tây thuận lợi thông qua.

Ngay lối vào của vạch kẻ ngang có một cậu bé đang khóc quấy với mẹ. 

Đột nhiên người mẹ nói với cậu nhóc: "Cục cưng, chúng ta hỏi cô cảnh sát một chút được không, nếu cô cảnh sát nói chúng ta có thể đi qua thì chúng ta sẽ đi, được không?

"Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Cậu bé ngưng quấy khóc, ánh mắt hoang mang nhìn nhìn Lạc Táp. Lạc Táp không rõ nguyên do. Người mẹ giải thích:"Đồng chí cảnh sát, phải làm phiền cô một chút rồi, thằng nhóc nhà tôi đã náo loạn ở đây vài phút rồi.

Nó nói đèn tín hiệu đang màu vàng, phải chờ một chút, làm thế nào cũng không cho tôi đi, nói với nó đèn bị hỏng rồi nhưng nó vẫn quấy."

Lạc Táp đã hiểu, rất nhiều người lớn trong nhà sẽ dạy cho trẻ con về ý nghĩa của tín hiệu đèn như vậy: đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, đèn vàng chờ một chút.

Nhưng có rất ít người dạy cho con trẻ là khi đèn tín hiệu hỏng rồi, hoặc là khi tình huống giao thông tắc nghẽn nặng thì tất cả hành động đều phải nghe theo chỉ huy của cảnh sát giao thông ngay tại đó.

Cậu bé còn quá nhỏ, ước chừng tầm cỡ lớp mầm hoặc là lớp chồi, tính cách bướng bỉnh cũng không biết làm thế nào để linh hoạt được. Ở trong thế giới của nhóc, những gì cha mẹ đã dạy cho nhóc trước đây, nhóc sẽ kiên trì chấp hành.

Rất nhiều thời điểm, trẻ con là người tuân thủ kỷ luật nhất, làm còn tốt hơn cả người lớn.

Lạc Táp ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của cậu bé, chỉ chỉ đèn tín hiệu: "Hiện tại cái đèn kia vẫn luôn màu vàng đúng không?"

Cậu bé gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta phải chờ một chút."

Lạc Táp hỏi lại: "Vậy tại sao vẫn luôn là đèn vàng, không có chuyển qua đèn xanh và đèn đỏ?"

Cậu bé chớp chớp mắt, nhìn mẹ, nhìn nhìn lại Lạc Táp, nhớ tới lời mẹ đã nói trước đó: "Cái đèn kia.. Cái đèn kia hỏng rồi."

Lạc Táp: "Đúng vậy, nó bị hỏng rồi, không thể quản lý con đường này được nữa. Cô là cảnh sát."

Cô suy nghĩ tìm từ, nói từ chỉ huy và giao thông với trẻ mới tầm tuổi này, nhóc cũng không hiểu được. Cô thay đổi sang một cách nói khác: "Đèn xanh, đèn đỏ là để nói cho các con khi nào được băng qua đường, nhưng hiện tại đèn hỏng rồi, cô sẽ giúp cái đèn này nói cho các con khi nào được băng qua đường, con hiểu không?

"Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Cô lại chỉ chỉ đồng phục cảnh sát trên người mình. Cậu bé mở to hai mắt, nghiêm túc nghe, chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu. Lạc Táp:"Vậy được rồi, lát nữa khi nghe tiếng còi cô tuýt lên là con với mẹ cùng nhau đi qua nhé?"

Cậu bé: "Dạ.

"Lạc Táp sờ sờ đầu của nhóc, đứng lên. Người mẹ bế cậu bé lên, cậu bé cũng không giãy giụa muốn xuống nữa. Người mẹ nói cảm ơn rất nhiều lần với Lạc Táp, rồi lại nói với cậu bé:"Cảm ơn cô cảnh sát đi nào."

Cậu bé: "Cảm ơn cô."

Chợt lại nghĩ tới cái gì, trên trán cậu còn đang dán ngôi sao giấy năm cánh mà cậu được thưởng ở nhà trẻ, cậu lột xuống, đưa cho Lạc Táp, có chút rụt rè: "Cô ơi."

Người mẹ vội ngăn lại: "Cô không cần nó đâu, đây là đồ chơi của con nít các con thôi.

"Cảm giác ngôi sao giấy đã bị dán ở trên đầu, bẩn rồi, sợ Lạc Táp ghét bỏ. Lạc Táp cười cười:"Cảm ơn con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!