Chương 37: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Tranh tới công ty cũng bắt đầu bận rộn lên, chuyện tình cảm đều tạm thời gác qua một bên.

Buổi sáng có hai cuộc họp, khi cuộc họp cấp cao cuối cùng kết thúc là đã 11 giờ rưỡi.

Trở lại văn phòng, thư ký lại đây báo cáo lịch công tác trong tuần, sau khi kết thúc lại hỏi Tưởng Mộ Tranh:

"Tưởng tổng, mấy tập đoàn hợp tác với chúng ta gửi thư mời tiệc cuối năm tới. Ngài sẽ tự đi, hay là để Phó tổng đi thay ạ?"

Tưởng Mộ Tranh ngước mắt: "Bây giờ đã gửi thư mời tiệc thường niên rồi sao?"

Thư ký: "Đúng vậy, đã cuối tháng 11, rất nhiều công ty đều mở tiệc thường niên vào trước lễ Giáng Sinh."

Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu, hơi cân nhắc một chút: "Tôi không đi, cô sắp xếp đi."

Vốn dĩ anh cũng không ham thích mấy chuyện tiệc tùng này, hơn nữa anh lại chẳng hào ứng với mảng kinh doanh kia. Anh cũng không thực sự giỏi kinh doanh, xác thực mà nói, là không thích, chuyện không thích thì anh sẽ không tốn tâm tư. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Lúc trước mạo hiểm kinh thương cũng là có nguyên nhân khác.

Hiện nay tập đoàn có thể có quy mô như vậy đều là công lao của người nhà anh, cháu trai trai cả cùng anh Tư của anh bỏ ra tâm tư và tinh lực nhiều hơn anh rất nhiều. 

Anh cũng chỉ lăn lộn với cái mác ông chủ mà thôi.

Trong một năm, anh dành một nửa thời gian để chơi, rong chơi khắp thế giới, nhìn như ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, nhưng thật ra anh lại đang làm việc mà bản thân cho rằng có ý nghĩa.

Lễ Giáng Sinh năm nay, vốn là anh muốn trải qua cùng Lạc Táp, nhưng trước đó lại đồng ý với mẹ sẽ qua đó thăm bà, mấy ngày hôm trước anh vẫn rối rắm vì chuyện này. 

Hiện tại thì không cần rối rắm nữa rồi, anh sẽ đi Thụy Sĩ.

Thư ký lại báo cáo hành trình tiếp theo cho anh, đêm nay còn có một bữa tiệc, Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu, thư ký không còn việc gì khác nên rời đi.

Tưởng Mộ Tranh duỗi tay lấy lịch để bàn qua, trên ngày 28 bị anh đánh vài ngôi sao nhỏ làm dấu hiệu, ngày đó là sinh nhật của Lạc Táp.

Lúc trước khi cô muốn đăng ký học thi nhảy dù, sau khi nhận được ảnh chụp thẻ căn cước của cô, anh liền tiện tay đánh dấu lên lịch để bàn.

Hiện tại cái dấu hiệu này đã thành quá khứ. 

Tưởng Mộ Tranh xoa xoa huyệt thái dương, di động ở trên bàn rung lên vài cái, anh click mở, là tin từ nhóm chat "Playboy".

Bọn Giang Đông Đình đang nói chuyện mấy ngày nay sẽ có đợt kiểm tra lái xe say rượu, nhắc mọi người trong nhóm phải cẩn thận một chút, đi ra ngoài uống rượu nhớ mang theo tài xế.

Có người hỏi: [ Khi nào bắt đầu kiểm tra?

Khi nào thì kết thúc? ]

Giang Đông Đình: [ Khi nào kết thúc thì không biết, cái này tôi không hỏi, trong khoảng thời gian này hình như đều tập trung kiểm tra lái xe say rượu, có khả năng là bắt đầu từ hôm nay.

Ai trong các cậu bị người nhà ép đi xem mắt tới mệt mỏi quá rồi thì có thể tranh thủ đợt kiểm tra lái xe say rượu này mà vào nhà giam ngồi mười ngày nửa tháng. Hoặc là đang gặp rắc rối với mấy cô nàng cũng hãy cân nhắc tới nhà giam.

Vào đó nửa năm, tôi sẽ đến đưa cơm cho các cậu [ nhe răng ]]

Trong nhóm chat anh một câu tôi một câu, tốc độ spam đến chóng mặt.

Tưởng Mộ Tranh không có hứng thú với việc trêu chọc xỉ vả nhau giữa bọn họ, trực tiếp thoát khỏi WeChat.

Bữa tiệc tối nay là hẹn với Sở Nhất Sơn.

Trước kia anh rất ít tham gia mấy bữa tiệc kiểu vậy, nhưng đối phương là Sở Nhất Sơn, anh vẫn cho ông ấy sự tôn trọng này. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!