Chương 36: (Vô Đề)

Buổi sáng, khi Lạc Táp thức dậy thì ba ba đã rời đi.

Khi cô đi rửa mặt phát hiện vành mắt thâm đen, hôm qua đến hơn ba giờ khuya mà cô còn chưa ngủ.

Cô nhìn gương mặt khó coi trong gương mà thất thần. Tưởng Mộ Tranh không làm phiền cô nữa, không phải cô nên vui mừng sao?

Chuông báo từ di động trong phòng ngủ lại vang lên lần nữa, cô hoàn hồn, vặn vòi nước bắt đầu rửa mặt. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Rửa mặt xong xuống lầu, không ngờ là trước khi ba ba rời đi còn làm bữa sáng cho cô. Một phần ăn kiểu Tây, trên đĩa còn có một khuôn mặt cười được vẽ bằng tương cà. 

Cô mỉm cười, tâm tình tốt lên không ít.

Lấy di động ra chụp lại, cô đăng lên vòng bạn bè, cũng nhắn lại: [I LOVE YOU~]

Rất nhanh đã có người nhấn thích và tin nhắn lại.

Phó Duyên Bác: Buổi sáng tốt lành, dậy sớm vậy?

Lạc Táp hồi: Ừ, thứ hai có họp, còn phải chạy ra giao lộ trực trước khi tới giờ cao điểm.

Phó Duyên Bác: Nhanh ăn cơm đi.

Lạc Táp: OK

Mà lúc này, Tưởng Mộ Tranh còn đang trong mộng.

Bị chuông di động đánh thức, anh lấy di động qua nhìn thử, Trình Diệc gửi một tấm ảnh qua. Anh nhìn kỹ, là vòng bạn bè của Lạc Táp.

Anh bị Lạc Táp chặn xem nhật ký, anh không nhìn được các hoạt động của cô.

Nhất thời Tưởng Mộ Tranh tỉnh táo hẳn, hỏi Trình Diệc: [ Sao cậu lại có được WeChat của Lạc Táp? ]

Trình Diệc: [ Kết bạn khi tôi mở 'bếp nhỏ' cho cô ấy. ]

Tưởng Mộ Tranh " à " một tiếng, phía sau không nói gì thêm.

Có một khoảnh khắc anh cực kỳ muốn có tài khoản WeChat này của Trình Diệc, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định. 

Anh cho rằng mốn dứt thì phải dứt cho sạch sẽ, đừng để lại lưu luyến gì cho bản thân. 

Trình Diệc rất buồn bực, trước đây Tưởng Mộ Tranh còn ồn ào nói là Lạc Táp chặn anh xem nhật ký, cho nên anh ta mới có thể cố ý hỏi xin số điện thoại của Lạc Táp, hơn nữa còn có lòng tốt, đang chuẩn bị đưa số WeChat này cho anh.

Đương nhiên, cũng không phải là cho không.

Anh ta muốn lấy cái số điện thoại có WeChat của Lạc Táp này đổi lấy tài khoản trò chơi của Tưởng Mộ Tranh. 

Nói ra thì rất dài, anh ta chẳng có sở thích gì khác, mỗi khi rảnh rỗi đều chơi game. Nhưng khổ nổi não tàn, lại còn là loạn não tàn vạn năm, đến bây giờ vẫn đang còn ở tầng đáy chiến khu.

Nhưng Tưởng Mộ Tranh thì không giống anh ta, gần như là anh không có đối thủ gì, trang bị cũng tốt, lại còn là đội trưởng.

Cho nên anh ta rất muốn cái tài khoản trò chơi kia của Tưởng Mộ Tranh để ở trong chiến khu khoe khoang một vòng.

Trình Diệc chủ động nói với Tưởng Mộ Tranh: [ Cái số WeChat này cho cho cậu dùng. Dù sao tôi cũng không có mấy người cần liên hệ, bình thường chủ yếu đều liên hệ qua điện thoại, công việc của chúng tôi cũng không thịnh hành dùng WeChat để liên hệ. ]

Sẽ bị định vị.

Tưởng Mộ Tranh lập tức từ chối: [ Không cần, cậu giữ lại đi, dùng để liên hệ với tôi. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!