Ngoài cửa sổ xe, một trận gió lớn thổi qua cuốn những chiếc lá vàng khô bay xuống, phủ lên mui xe.
Mưa cũng theo đó bắt đầu rơi.
Tưởng Mộ Tranh lơ đãng nhìn cần gạt nước gạt qua gạt lại, bỗng nhiên có tiếng còi ô tô vang lên.
Anh hoàn hồn, phía trước có chiếc xe hơi, anh đang chặn đường của nó.
Nhìn kỹ hơn, đây là xe của Phùng Bộ trưởng, anh có biết.
Trước kia có một vụ án lớn xuyên quốc gia, anh còn phối hợp với bên công an bọn họ. Truyện được edit bởi SẮC team:
Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
Cửa chiếc xe kia được đẩy ra, Phùng Khiếu Vịnh bước xuống từ cửa sau.
Tưởng Mộ Tranh vội cởi đai an toàn ra, xuống xe.
Phùng Khiếu Vịnh khẽ giật mình: "Tiểu Ngũ, sao cậu lại đến đây? Tìm tôi à?
"Đây là nguyên nhân duy nhất ông có thể nghĩ đến cho việc Tưởng Mộ Tranh xuất hiện ở chỗ này. Tưởng Mộ Tranh hoảng hốt vài giây, sửa lời nói:"Chào chú Phùng."
Phùng Khiếu Vịnh: "..."
Ông khó hiểu nhìn Tưởng Mộ Tranh: "Cái cậu này... Bị cái gì kích thích?
"Trước kia Tưởng Mộ Tranh đều đi theo Tưởng nhị ca, gọi ông là Phùng đại ca, giờ bỗng nhiên sửa miệng, ông cảm thấy không hiểu ra sao. Tưởng Mộ Tranh:"... Trước kia là trẻ tuổi không hiểu chuyện.
"Hiện tại chính là đánh chết anh, anh cũng không thể lại gọi ba ba của Lạc Táp là Phùng đại ca, vậy chẳng phải Lạc Táp phải gọi anh là chú sao? Anh lại giải thích:"Con vẫn nên gọi chú là chú thôi, con gọi dì Du, lại xưng hô ngài là Phùng đại ca... Vậy hơi rối loạn bối phận.
"Phùng Khiếu Vịnh cười cười, một cái xưng hô mà thôi, chẳng sao cả. Ông cũng biết vợ cũ của mình và mẹ của Tưởng Mộ Tranh là bạn bè. Đề tài lại quay về phía trước:"Cậu đến tìm tôi hay là tìm Lạc Lạc?
"Nếu đã nhắc tới Du Ngọc thì khả năng đến đây tìm Lạc Lạc lớn hơn một chút. Tưởng Mộ Tranh nói dối:"Mẹ con sai con mang đồ qua cho dì Du. Nhưng dì Du lại không ở trong nước, bảo con cứ đưa đến chỗ Lạc Táp trước. Vừa rồi con đã nhắn tin cho Lạc Táp nhưng không thấy trả lời, có thể là đang trực ban, con đang đợi một lúc xem sao.
"Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Mang đồ qua giùm mẹ là giả, là quà của chính anh mua cho Lạc Táp. Dì Du ở nước ngoài thì là thật, huống hồ chú Phùng và dì Du đã ly dị, cũng sẽ không đi chứng thực chút việc nhỏ này. Phùng Khiếu Vịnh nói:"Lạc Lạc không trực ban, buổi tối ăn cơm bên chỗ Phó Duyên Bác, ăn cơm xong hai đứa nhỏ lại đi xem phim, chắc phải đến 10 giờ bọn nó mới có thể về tới."
Lại nhiệt tình mời anh: "Mưa càng lúc càng lớn, cậu vào nhà ngồi chờ đi.
"Thì ra không chỉ đi xem phim, còn đến nhà Phó Duyên Bác ăn cơm. Trong lòng Tưởng Mộ Tranh chua xót, anh nói:"Con không vào đâu, về nhà còn có việc, đợi lần sau chú được nghỉ con sẽ qua đây thăm chú.
"Nói rồi anh xoay người mở cốp xe, lấy ra túi đồ đưa cho Phùng Khiếu Vịnh. Hôm nay Phùng Khiếu Vịnh thật sự mệt mỏi, suốt ba đêm liền chưa được chợp mắt, tuổi lớn rồi nên có chút không chịu đựng nổi, hiện tại chỉ muốn trở về nghỉ ngơi nên cũng không cố gắng giữ người. Ông nói với Tưởng Mộ Tranh:"Tháng sau tôi có mấy ngày nghỉ, đến lúc đó mời cậu với Phó Duyên Bác tới nhà chơi, tôi rất thích trò chuyện với hai người trẻ tuổi các cậu."
Có rất ít người trẻ tuổi được ông đánh giá cao, nhưng Phó Duyên Bác và Tưởng Mộ Tranh thì lại khiến ông lau mắt mà nhìn.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu nữa rồi mới tách ra.
Tưởng Mộ Tranh lái xe lang thang trên đường lớn mà chẳng hề có điểm đến.
Không muốn về nhà, cũng không biết là muốn đi đâu.
Tại rạp chiếu phim.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng Lạc Táp nhìn đi nhìn lại vài lần, vẻ mặt mất mát của Tưởng Mộ Tranh cứ luôn đong đưa trước mắt cô.
Rất khó tưởng tượng một người tự luyến, tự phụ, còn da mặt dày như anh lại nói ra cái lời không quấy rầy cô như thế.
Trái tim cô bối rối, còn loáng thoáng nhói đau.
Cứ giống như đã làm chuyện gì đó rất có lỗi với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!