Gần đến giữa trưa thì đoàn người của Phó Duyên Bác rời đi. Bọn họ vừa đi, toàn bộ đại đội 2 đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Lạc Táp.
Trình Diệc đi ra ngoài tiễn bọn họ, trường bắn không ai quản, mọi người tụm lại tốp năm tốp ba tán gẫu.
Mấy cô gái thì mê Phó Duyên Bác, mấy chàng trai thì còn đang cảm khái kỹ thuật bắn súng của Lạc Táp. Truyện được edit bởi SẮC team:
Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
Lạc Táp dựa vào ven tường nghỉ ngơi, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng lộn xộn, vẫn luôn nghĩ đến chuyện Tưởng Mộ Tranh giúp cô bắn bia.
Chu Nghiên còn chưa hết hưng phấn. Cô ấy đã sớm quen với thái độ bình đạm không màng hơn thua của Lạc Táp. Nếu tán dóc với Lạc Táp thì chả nói được gì, cô ấy liền chạy qua nơi khác, bắt đầu nhiều chuyện về Phó Duyên Bác, chủ yếu là nhìn thử đánh giá của người khác về anh ta.
Tất cả mọi người đều nói tốt mới là thật sự tốt.
Giây phút Phó Duyên Bác nói ra là Tưởng Mộ Tranh bắn mấy phát súng kia, trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm của Lạc Táp bỗng nhiên dậy sóng.
Cho tới bây giờ cũng chưa bình ổn lại được.
Rất nhanh đã tới thời gian ăn trưa, Trình Diệc cũng đã trở lại, nói vài câu đơn giản rồi lập tức giải tán.
Các đồng nghiệp lục tục đi ra ngoài, mấy người phụ nữ vẫn còn chưa nhiều chuyện xong. Chu Nghiên quay đầu kêu cô: "Lạc Lạc, đi ăn cơm đi, đi trước múc cơm cho tớ nhé."
Cũng không quản Lạc Táp nghe kịp hay không, cô ấy lại chuyên tâm tán gẫu.
Nghe được mọi người đều đánh giá Phó Duyên Bác tương đối cao, cô ấy cũng yên tâm hơn không ít, càng nhìn Phó Duyên Bác càng thấy hợp với Lạc Táp.
Một mình Lạc Táp chậm rì rì đi về phía nhà ăn.
Cô lại thấy được Trình Diệc một lần nữa, ở ngay vị trí đã thấy Tưởng Mộ Tranh lần đầu tiên vào ngày hôm qua, chẳng qua người đang ở bên cạnh nói chuyện với anh ta không phải là Tưởng Mộ Tranh.
Lại ngẫm nghĩ, có lẽ anh đã về nội thành rồi.
Lạc Táp sắp đi đến nhà ăn, chợt dừng bước, xoay người trở về ký túc xá.
Cơ bản là mọi người đều đi ăn cơm trước nên khu ký túc xá rất vắng vẻ.
Trở lại phòng, chuyện thứ nhất là lấy di động ra, cô tìm được số của Tưởng Mộ Tranh, do dự một lúc lâu rồi gọi đi.
Rất nhanh điện thoại được bắt máy, giọng nói lười biếng mang ý cười của Tưởng Mộ Tranh truyền đến: "Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện thoại cho anh đấy."
Lạc Táp nhấp nhấp môi, không để ý tới chuyện này, nói một tiếng: "Cảm ơn anh."
Tưởng Mộ Tranh không ngờ cô biết chuyện nhanh như vậy, hơi kinh ngạc, hỏi cô: "Ai nói với em?"
Lạc Táp: "Phó Duyên Bác."
Tưởng Mộ Tranh chỉ nhàn nhạt "à
"một tiếng, rõ ràng không muốn nhắc tới anh ta. Lạc Táp cũng không tiện mới vừa nói lời cảm ơn xong đã lập tức cúp điện thoại, khách khí hỏi một câu:"Anh đi về rồi?"Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
"Ừ, buổi chiều có chuyến bay."
Anh nói: "Lạc Lạc."
"Hửm?"
"Vậy em chuẩn bị cám ơn anh như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!