Chương 23: (Vô Đề)

Thuốc mỡ trị phỏng cực kì dầu mỡ, vừa rồi bôi một tầng rất dày, đến bây giờ làn da còn chưa kịp hấp thu. Đến lần thứ hai bôi lại, Lạc Táp chỉ nặn ra chút xíu, làm bộ làm dáng.

Thật ra hoàn toàn không cần bôi thêm lần nữa, còn vì sao lại phải nhẫn nại bôi thêm cho anh, Lạc Táp cũng tự thấy khó hiểu thật lâu.

Lẽ ra vừa rồi dứt khoát xoay người đi về phòng mình mới là tính cách của cô.

Nhưng cô không làm vậy.

Phòng khách thật an tĩnh, cách âm lại tốt, đóng hết cửa sổ lại thì cơ bản như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Không gian to như vậy, chỉ có tiếng hít thở thật khẽ của hai người.

Thời gian bọn họ ở cạnh nhau, ngoại trừ khi 'đấu đá' nhau ra thì cơ bản đều là trầm mặc. 

Tưởng Mộ Tranh đã hết tức tối, anh chủ động hỏi cô: "Sáng mai muốn ăn gì?"

Lạc Táp lạnh nhạt nói: "Không biết, tôi cũng không phải sáng mai!

"Tưởng Mộ Tranh cũng không giận, chỉ lặng lẽ cười. Khuỷu tay anh chống lên sô pha, tay chống cằm, quay đầu nhìn cô. Lúc này cô hơi hơi rũ mắt, vẻ mặt chuyên tâm, giống hệt như khi cô đang trực ở trên đường. Dưới ánh đèn dìu dịu, làn mi dài đổ bóng dừng ngay mũi, chóp mũi yêu kiều, bờ môi đầy đặn hồng nhuận. Anh nhìn đến mất hồn. Lạc Táp như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, ngước mắt lên, tầm mắt hai người chạm vào nhau. Đôi mắt cô híp lại, sắc mặt lạnh lẽo:"Còn nhìn nữa tôi khiến anh phải đến khoa mắt đấy."

Tưởng Mộ Tranh cũng không dời tầm mắt đi, anh mỉm cười: "Mấy ngày hôm trước anh đi khoa mắt khám rồi, bác sĩ đề nghị anh nhìn những gì xinh đẹp."

Lạc Táp: "..."

Tưởng Mộ Tranh cười, sau đó khẽ gọi cô: "Lạc Lạc.

"Lạc Táp liếc xéo anh một cái, không phản ứng. Tưởng Mộ Tranh nói:"Cảm ơn nhé.

"Sau đó anh thành thật quay mặt đi, ghé vào trên sô pha lặng lẽ mỉm cười. Lạc Táp chợt nhớ tới, bắt đầu hạch hỏi anh:"Không phải nói hôm nay anh đi công tác à?

"Đi công tác? Anh có nói hả? Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ, đúng là có nói. Khi biết Phó Duyên Bác tiễn bước cô về tận khu dân cư, anh lái xe qua đưa tư liệu cho cô, cô hỏi sao anh phải gấp vậy. Anh nói ngày hôm nay phải đi công tác, không có thời gian. Tưởng Mộ Tranh trả lời cô:"Đúng vậy, đến điểm nhảy dù ở Thạch Gia Trang công tác."

Lạc Táp: "..."

Thật muốn đấm vào lưng anh một cái, nhưng lại nhịn.

Bôi xong, cô không luyên thuyên với anh nữa, đi thẳng về phòng ngủ.

Tưởng Mộ Tranh cảm giác phía sau lưng cũng không còn đau.

Anh ngồi dậy, cầm lấy tuýp thuốc mỡ trị phỏng, nhìn ngắm lại, khóe miệng vô thức cong cong lên. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Mộ Tranh bị điện thoại của Giang Đông Đình đánh thức. Anh nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ.

Tối hôm qua sau lưng vẫn luôn đau âm ỉ nên ngủ không được, mãi đến gần hừng đông buồn ngủ đến ríu cả mắt thì mới thiếp đi được.

Kết quả chưa ngủ được hai tiếng đã bị đánh thức.

"Giang Đông Đình, anh dục cầu bất mãn [1] đúng không!

"[1] dục cầu bất mãn: chưa thỏa dục vọng, ham muốn Giang Đông Đình đang ở nhà ăn ăn bữa sáng:"Tôi thấy dục cầu bất mãn chính là cậu thì có, cậu nói xem cậu ngủ một mình có gì ngon!"

Tưởng Mộ Tranh chần chờ một lát, sau khi phản ứng lại: "Lạc Lạc đi ăn sáng rồi?"

Giang Đông Đình: "Vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng cậu mẹ nó luẩn quẩn trong lòng đi sửa mặt cơ, kết quả khi Ân Duyệt đến đây thì mới xác định, cậu đoán xem là ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!