Khi Tưởng Mộ Tranh về đến nhà thì cũng đã gần 12 giờ khuya. Anh thu xếp hành lý đơn giản, nhìn cái áo sơ mi màu đỏ rượu trong tủ quần áo, suy nghĩ thoáng qua, vẫn lấy nó ra gấp lại, xếp vào va li.
Anh lại xem dự báo thời tiết, thời tiết trong khu vực đó đều khá tốt, cũng không lạnh nên không tính mang áo khoác, vốn dĩ anh cũng không sợ lạnh.
Khi kéo va li lên, anh cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mang thêm áo khoác, lỡ như cô mặc đồ bó sát thì lúc đó còn có thể cho cô khoác ngoài.
Mở tủ quần áo ra, chọn chiếc áo gió dài màu xanh biển.
Sắp xếp ổn thoả mọi thứ, tắm xong cũng đã 1 giờ rưỡi.
Đã trễ thế này, vậy mà chẳng hề có chút buồn ngủ. Tưởng Mộ Tranh rót ly nước ấm, ra sân thượng ngắm cảnh đêm.
Nhàn rỗi lại nhàm chán, anh lấy di động ra, vào giao diện Wechat của Lạc Táp xem, kết quả cô chặn anh xem nhật ký nên anh chẳng xem được gì.
Anh cười khẽ, cô nàng này.
Lòng dạ hẹp hòi.
Không vào được giao diện Wechat của Lạc Táp, anh quay lại xem vòng bạn bè của mình. Vài phút trước mẹ lại đăng một ảnh tự sướng, anh nhấn like.
Rất nhanh, mẹ gọi điện thoại đến: "Mấy giờ rồi mà con còn chưa ngủ?"
Tưởng Mộ Tranh: "Không buồn ngủ."
Đào Doãn Phàm cười: "Kích động?"
Tưởng Mộ Tranh đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc, ra vẻ trấn định nói: "Kích động cái gì?"
"Kích động vì ngày mai có thể không cần đi làm." Đào Doãn Phàm không vạch trần, hỏi anh: "Ngày mai là cuối tuần, có dự định gì chưa?"
"Đi nhảy dù."
"Cứ tưởng con thật sự rất bận, thì ra là bận đi nhảy dù à?"
"Hơn nửa năm nay vẫn luôn bận rộn với công việc, mệt mỏi nên muốn thả lỏng một chút."
Đào Doãn Phàm chế nhạo anh: "Thả lỏng thì đến Thụy Sĩ nè, mẹ sẽ hầu hạ con ăn ngon uống tốt, còn có thể hít thở không khí mới mẻ, còn tốt hơn mấy điểm nhảy dù ở trong nước."
Tưởng Mộ Tranh: "Non sông đất nước tươi đẹp như vậy, sao lại kém hơn được."
Đào Doãn Phàm cười ha ha: "Quan trọng nhất chính là giữa non sông tươi đẹp còn có một cô nàng xinh xắn."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Đào Doãn Phàm nói bóng nói gió: "Nghe dì Du của con nói, Lạc Lạc muốn thi lấy giấy phép nhảy dù, còn nói là cũng nhờ có con giúp đỡ sắp xếp mọi chuyện."
Tưởng Mộ Tranh: "Vâng, đã sắp xếp xong cho Lạc Táp. Dì Du đã mở miệng nhờ, con cũng ngại từ chối, rốt cuộc dì ấy là bạn của mẹ."
Đào Doãn Phàm cố ý vạch trần anh:
"Con trai à, ngàn vạn lần đừng đặt gánh nặng trong lòng, không thể bởi vì Du Ngọc là bạn của mẹ mà con phải làm khó bản thân. Nếu không thể giúp, con cứ mạnh dạn từ chối, nếu ngại quá thì để mẹ nói với dì Du. Đúng rồi, Lạc Lạc đi nhảy dù, con có phải đi theo qua đó suốt khoảng thời gian ấy luôn không? Nếu con cảm thấy phiền, mẹ sẽ lập tức gọi điện thoại cho dì Du của con, nói con bận lắm, không rảnh."
"..." Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn, nếu không phải anh trông giống mẹ thì anh thật sự hoài nghi bản thân được nhặt về từ ven đường.
Đào Doãn Phàm trêu chọc đả kích con trai một phen, vui vẻ xong, lập tức cúp điện thoại.
Tưởng Mộ Tranh uống miếng nước lọc, nhìn thành phố chẳng bao giờ ngủ này, cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!