Chương 19: (Vô Đề)

Giọng điệu của anh hiếm khi dịu dàng như vậy, cứ như đang dỗ dành con nít. Có thứ gì đó khe khẽ chạm vào nơi yếu đuối trong lòng cô, nhưng cảm giác khác lạ ấy còn chưa kịp bắt giữ thì đã lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi. 

Trước kia Chu Nghiên từng nói qua, trái tim cô như mặc một chiếc áo giáp được tạo thành từ vật liệu siêu cấp, ngay cả súng đạn cũng không xuyên qua nổi.

Cho nên lớn đến từng này rồi mà cô chưa từng động lòng với ai cả.

Lạc Táp thất thần một lát, trả lời anh: "Tôi không ăn."

Không phải cô làm ra vẻ, mà là từ nhỏ đến lớn cô đều không thích đồ ngọt. Kem thì lại càng hiếm khi ăn, đặc biệt bây giờ thời tiết đang lạnh, cô sẽ càng không ăn.

Hiển nhiên Tưởng Mộ Tranh chẳng có nhiều kiên nhẫn, không để ý tới cô nữa, quay đầu nói chuyện với người bán hàng. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Vài phút sau, anh đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một tay cầm hộp thuốc, một tay cầm kem, là loại hộp lớn nhất. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Lạc Táp: "... Tôi đã nói, tôi không ăn mà."

Tưởng Mộ Tranh liếc cô một cái, trực tiếp đưa hộp kem cho cô: "Mua vị vani, lần sau sẽ mua vị chocolate cho cô."

Anh lại lắc lắc hộp thuốc trong tay: "Chờ tôi chút, tôi hút điếu thuốc." anh nâng bước qua phía thùng rác ven đường.

Lạc Táp nhìn hộp kem to trong tay mình, thở dài, trả lại cho anh nữa thì hình như không phải phép, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh. Truyện được edit bởi SẮC team:

Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Anh đút một tay vào túi quần, một tay khác đang cầm điếu thuốc. Dưới màn đêm, làn khói trắng nhả ra từ mũi anh rồi lượn lờ bay lên.

Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, tuy rằng không đích thân thấy dáng vẻ anh hút thuốc nhưng cũng được Chu Nghiên 'tường thuật trực tiếp'. Cô từng cho rằng Chu Nghiên nói quá, một người đàn ông mà thôi, có thể đẹp đến cỡ nào chứ.

Hôm nay, cô đã thấy được.

Đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh xoay mặt qua, tầm mắt chạm nhau, anh cũng không trốn tránh: "Sao còn chưa ăn? Ăn không hết thì tôi ăn.

"Lạc Táp thu hồi tầm mắt, mở nắp kem ra múc một muỗng đút vào miệng, đầu lưỡi lành lạnh, hoàn toàn không có cái cảm giác khoái trá khi ăn kem vào mùa hè. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Đây đại khái chính là không có việc gì lại tự tra tấn mình. Tưởng Mộ Tranh dập tắt tàn thuốc đi tới, dặn dò cô:"Ăn ít thôi, để lần sau ăn cũng được."

Lạc Táp: "Sao để lại được? Về nhà thì tan hết."

Tưởng Mộ Tranh: "Tan thì có sao, bỏ vào tủ lạnh mấy ngày là đông lại thôi."

Lạc Táp: "..."

Bọn họ tiếp tục đi về phía nhà hàng,  bước chân Tưởng Mộ Tranh chậm lại, phối hợp với nhịp bước của cô.

Đi chưa được mấy bước, di động anh có cuộc gọi đến, là điện thoại từ nước ngoài.  Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Anh tiếp điện thoại bằng tiếng Anh.

Tiếng Anh của Lạc Táp cũng tương đối, giao lưu vài câu với người nước ngoài thì không thành vấn đề, nhưng anh còn dùng một số thuật ngữ chuyên nghiệp, cô nghe không hiểu, nhưng nghe được bên kia là giọng nữ.

Cô bắt đầu chuyên tâm ăn kem.

Cuối cùng Tưởng Mộ Tranh cười nói, ngày mai gặp.

Lạc Táp theo bản năng đưa mắt nhìn anh, khóe miệng anh cười chân thành lại ôn hòa, không giống mỗi lần đối với cô, đều là trào phúng và chế nhạo.

Tới nhà hàng, Tưởng Mộ Tranh gọi một phần cơm đơn giản, Lạc Táp không đói bụng, cả kem cũng không muốn ăn nữa, để lên trên bàn rồi dựa vào sô pha bắt đầu xem di động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!