Sau đó Du Ngọc lại cùng Tưởng Mộ Thừa nói về món điểm tâm đã mang từ Thụy Sĩ về cho anh đợt trước, hỏi anh:
"Còn muốn ăn món điểm tâm ngọt kia không? Cuối tuần này dì lại đi Thụy Sĩ công tác."
Tưởng Mộ Thừa mỉm cười, cũng không khách khí: "Vậy làm phiền dì ạ."
Lại hỏi: "Dì có công việc ở bên kia à?"
Du Ngọc gật đầu: "Gần đây có hợp tác với một công ty bên đó làm dự án, phải thường xuyên qua đó, vừa vặn có thể mang một ít món điểm tâm về giùm con."
Tưởng Mộ Thừa: "Vợ con đúng là có lộc ăn, lần trước cả thùng lớn mà dìmang về kia đều do cô ấy ăn hết, bữa sáng cũng ăn.
"Lúc đầu Lạc Táp còn đang buồn bực vì cái câu 'Muốn ở cạnh tôi đến vậy sao? Hử? ' kia của Tưởng Mộ Tranh, nghĩ xem phải đáp trả lại anh ta kiểu gì nên không nghiêm túc nghe cuộc đối thoại giữa Tưởng Mộ Thừa và Du Ngọc. Sau đó lại hoàn hồn nghe được món điểm tâm ngọt gì đó, cô tò mò:"Món điểm tâm ngọt nào ngon vậy?"
Du Ngọc: "Của bên Thụy Sĩ, con không thích ăn đồ ngọt nên mẹ không mang về cho con. Lần trước mẹ đi công tác, dì Đào của con có gửi nhờ mẹ mang về một ít."
Lạc Táp hơi hơi gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô liền cố ý hỏi thêm: "Sao đêm đó con đi gặp mẹ, không thấy mẹ cầm gì.
"Tưởng Mộ Tranh chợt ngước mắt. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Du Ngọc:"Lúc con tới thì anh Năm của con mới vừa đi."
Lạc Táp mỉm cười: "À, ra là vậy."
Ánh mắt nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh, đúng lúc anh cũng nhìn qua đây. Nhưng không như dự đoán, sắc mặt anh vẫn bình thường, giống như căn bản là anh không đặt cái hiểu lầm này trong lòng. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
Cô có cảm giác như đấm thẳng vào bông.
Vừa vô lực lại bất đắc dĩ.
Lúc sau, Du Ngọc cùng Tưởng Mộ Thừa và Tưởng Mộ Tranh luôn nói chuyện công việc, Lạc Táp không tham gia vào được nên yên lặng ngồi ăn.
Nhưng cô ăn mà chẳng biết mùi vị ra sao.
Cô rất buồn bực, sao một người đàn ông lại có thể tự phụ đến trình độ như vậy.
Du Ngọc biết Tưởng Mộ Thừa ngoại trừ làm ngành sản xuất dược phẩm, mấy năm trước còn tham gia vào bất độc sản, thuận miệng hỏi anh đã đầu tư những khu dân cư nào.
Tưởng Mộ Thừa nói tên mấy cái khu dân cư.
Du Ngọc kinh ngạc: "Cái khu biệt thự kia con có cổ phần à?"
Tưởng Mộ Thừa gật đầu: "Con cũng sống trong đó."
Du Ngọc cười: "Thật là có duyên, Lạc Lạc cũng ở trong khu dân cư đó đấy.
"Tưởng Mộ Tranh đang gắp đồ ăn, chiếc đũa khựng lại, ngay sau đó lại tiếp tục gắp đồ ăn. Ngay sau đó, di động anh có tin nhắn, đến từ"tay theo dõi thiện nghệ
": [Ngày đó tôi không theo dõi anh, là mẹ tôi bảo tôi đến khách sạn, biệt thự kia cũng là mẹ tôi mua cho tôi! ] Tưởng Mộ Tranh nhìn tin nhắn vài giây như suy tư gì, đang định trả lời cô, tính xin lỗi vì hai sự hiểu lầm nhỏ này. Chỉ cần là anh sai, cho dù mất thể diện thì anh vẫn sẽ xin lỗi. Kết quả còn chưa kịp gõ chữ," tay theo dõi thiện nghệ" lại nhắn tới một tin nữa: [Tôi đã nói rồi, không phải tôi vừa mắt anh. Tôi cũng không phải người keo kiệt.
Sau khi anh xin lỗi tôi thì việc này xem như qua. ]
Tưởng Mộ Tranh khe khẽ 'a' một tiếng, cũng không nhìn cô, anh đặt điện thoại ở dưới bàn, bắt đầu gõ: [Ngày đó cũng là dì bảo các cô chụp lén, bảo cô nhắc nhở tôi di chuyển xe, bảo bạn cô theo tôi tới lầu 8?
Ngày xảy ra va quẹt kia, cũng là dì bảo cô tỏ tình với tôi? ]
Nhấn gửi đi.
Vài giây sau, di động Lạc Táp rung lên, đầu tiên là cô nhìn qua Tưởng Mộ Tranh, anh đang cười như không cười nhìn cô, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Cô trừng mắt nhìn anh, cúi đầu xem tin nhắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!