Chương 12: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau Lạc Táp tới nhà cậu, không ngờ mẹ Du Ngọc còn đến sớm hơn, cũng là tới ăn ké bữa sáng như cô.

Hai người đều thích món bánh chẻo áp chảo [1] mợ làm.

[1] bánh chẻo áp chảo: bánh chẻo còn gọi là sủi cảo, đây là món sủi cảo chiên (hình minh họa bên dưới, nguồn google)

Lạc Táp ăn no rồi, nhưng lại nhịn không được gắp thêm một cái bánh chẻo áp chảo vào đĩa. Du Dương liếc mắt nhìn cô một cái: "Mấy trăm năm rồi không được ăn?"

"Còn lâu hơn cả nền văn minh Hoa Hạ [2]."

[2] Hoa Hạ: (chữ Hán: ; bính âm: huá xià) là tên thường dùng để chỉ Trung Quốc hoặc nền văn minh Trung Quốc.(wikipedia)

"..."

Cậu của Lạc Táp liếc nhìn cái đĩa bánh chẻo áp chảo của cô, lại nhắc đến một chủ đề cũ: "Lạc Lạc à, có bạn trai chưa?

"Mợ và Du Ngọc đều cùng nhau nhìn về phía cô, đây cũng là điều mà các bà quan tâm. Lạc Táp nhấp một ngụm sữa đậu nành, lắc đầu, tiếp tục ăn bánh chẻo áp chảo. Du Dương ghét bỏ nhìn ba ba:"Ba, mới sáng sớm đã nói đến chuyện sốt ruột như vậy, định không để cho chị của con yên ổn ăn sáng hả? Có ai làm cậu như ba không hả?

"Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Ba Du:"Con nói đúng, chính xác là ba không muốn để chị của con ăn đấy, nó ăn luôn cả phần bánh chẻo áp chảo của ba rồi.

"Mọi người nghẹn họng. Lạc Táp:"...

"Đau lòng. Mợ nhìn cậu:"Chưa ăn no?"

Cậu: "Ừ."

Mợ đẩy ly sữa đậu nành của mình đến trước mặt cậu: "Nếu chưa no, lại uống thêm ly sữa đậu nành cho chắc bụng, uống hết 2 ly sữa đậu nành, tôi bảo đảm ông ăn không nổi nữa."

Cậu: "...

"Lạc Táp phụt một tiếng bật cười. Du Ngọc nhìn về phía cô:"Còn không ăn nhanh lên, kẻo cậu con cướp lại bây giờ."

Cậu: "..."

Du Dương ăn xong rồi, buông đũa, nói với Lạc Táp: "Em sắp quay về trường rồi, nếu chị muốn đi nhảy dù thì em sẽ liên hệ với bạn em một chút, để nó nhờ người sắp xếp một huấn luyện viên tốt cho chị."

Du Ngọc nghi hoặc: "Lạc Lạc, con muốn đi nhảy dù à?"

Lạc Táp gật đầu: "Vâng, tính ngày mai đi."

Cậu tiếp lời: "Không phải con và Du Dương từng nhảy dù ở nước ngoài rồi sao? Đừng đi nữa, ngày mai cùng cậu đi dạo chợ hoa đi.

"Ông khá lo lắng về vấn đề an toàn, sau đó hung hăng liếc xéo Du Dương một cái. Du Dương nhanh chóng mách với mợ:"Mẹ, mẹ nhìn ba kìa, như hận không thể giết chết con vậy đó. Chắc là đang trách con nói cho chị biết sáng nay nhà mình ăn bánh chẻo áp chảo."

Ba Du: "...

"Oan ức chết mất. Du Dương đứng dậy, bắn một ánh mắt cho Lạc Táp, làm một cử chỉ gọi điện thoại. Lạc Táp khẽ nhếch cằm, ra hiệu đã hiểu, dặn dò Du Dương:"Lái xe cẩn thận đấy.

"Du Dương chào ba mẹ và cô Du Ngọc, lấy ba lô rồi đi. Ăn cơm xong, mợ và mẹ vừa nói chuyện phiếm vừa thu dọn chén đũa, cậu không làm gì mà lôi báo pháp luật ra xem. Lạc Táp thì nhàn rỗi đến nhàm chán, cởi giày ngồi xếp bằng trên sô pha, lấy di động ra chơi game. Phòng khách thật an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh loạt xoạt lật báo của cậu. Cậu xem xong báo, đặt nó lên trên bàn trà, đưa chén trà về phía Lạc Táp:"Lạc à, rót cho cậu ly trà."

Lạc Táp đang bận chơi game: "Buổi sáng không ăn đủ bánh chẻo áp chảo, không có sức lực."

Cậu: "..."

Duỗi tay vỗ vào gáy cô: "Còn cố ý trêu chọc cậu nữa hả?"

Lạc Táp không kiên nhẫn: "Ôi ôi, cậu đừng làm phiền cháu.

"Rồi lại giống như một đứa con nít, lấy chân khẽ đạp cậu cô một cái. Cậu:"Một cái trò chơi vớ vẩn mà thôi, cháu còn làm như công việc không bằng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!