Cuối mùa thu.
Qua một cơn mưa, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, trong không khí xen lẫn mùi hoa quế thoang thoảng. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh
Bắc Kinh hiếm khi có thời tiết tốt như vậy.
Đang là giờ tan tầm cao điểm, trên đườngchật như nêm cối.
Đến giao lộ, Lạc Táp dừng xe lại, nhìn bần quơ về phía bên ngoài.
Bỗng nhiên, mí mắt phải giật vài cái, cô dùng ngón tay ấn lên mí mắt.
Chu Nghiên ngồi ở bên ghế phụ đang trang điểm, kẻ xong viền mắt, cô liếc nhìn đèn tín hiệu, nhắc nhở:
"Lạc Lạc? Đèn xanh rồi."
Lạc Táp hướng cằm về bục giao thông ngay ngã tư: "Nghe theo hướng dẫn, hiện tại lượng xe ở các hướng đông tây đang kẹt trầm trọng, cho bọn họ đi trước.
"Lúc này Chu Nghiên mới cẩn thận nhìn về phía bục giao thông bên kia, anh cảnh sát giao thông trực ở đó đang ra hiệu cho dòng xe ở hướng đông tây tiếp tục đi qua. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh"Ồ, hôm nay lại là Tiểu Hạ trực ban à?"
Lạc Táp "Ừ
"một tiếng. Tiểu Hạ cùng cô và Chu Nghiên đều là đồng nghiệp, cùng thuộc phi đội cơ động, Lữ đoàn 2 của lực lượng cảnh sát giao thông. Tối hôm qua cô cùng Chu Nghiên trực đêm, hôm nay thì tan làm như bình thường. Chu Nghiên bắt đầu chuốt mascara, không quên nói chuyện phiếm:"Tiểu Hạ là người đại diện cho nhan sắc và dáng người của phi đội tụi mình, phải thường xuyên lộ mặt ra đường, nhìn cũng đẹp mắt.
"Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh Nói rồi cô lại không khỏi thở dài:"Cả ngày cứ phải nhìn cái gương mặt thất bại kia của chồng tớ, sợ là ngày nào đó hai mắt tớ sẽ kháng nghị thôi, mù luôn."
Lạc Táp: "..."
Trêu chọc cô ấy: "Vậy mà lúc trước còn gả cho anh ấy."
Chu Nghiên: "Đây còn không phải là do tớ có lòng tốt muốn cứu vớt gien nhà bọn họ một chút sao.
"Ai ngờ, cứu vớt không thành công, ngược lại còn bị kéo xuống nước. Con trai và chồng cô quả thực là như một khuôn mẫu đúc ra. Chuốt mascara xong, Chu Nghiên hỏi Lạc Táp:"Nhìn xem lông mi tớ sau khi chuốt thế nào? Vợ của bạn chồng tớ mang về từ nước ngoài giúp tớ đấy, nói sau khi chuốt xong lập tức sẽ trở nên dày và dài."
Lạc Táp liếc mắt nhìn một cái, ra vẻ kinh ngạc: "Cậu đã chuốt rồi đó hả? Sao vẫn còn ngắn vậy?"
Chu Nghiên: "...
"Cô híp đôi mắt lại, hung hăng liếc xéo Lạc Táp một cái, phẫn hận mà gập kính trang điểm lại một cái 'cộp'. Lạc Táp không nhịn được, khẽ bật cười. Sau đó mí mắt phải lại giật giật vài cái Đèn xanh bật. Tiểu Hạ cho làn xe bên phía các cô được đi. Sắp đến nhà hàng, Lạc Táp muốn xác nhận lại với Chu Nghiên:"Cậu không về nhà hai ngày rồi, thật sự muốn ở bên ngoài ăn cơm rồi mới về hả?"
Chu Nghiên: "Hai ngày này nhóc con đang cai sữa, tớ phải chờ nó ngủ rồi mới về được, bằng không nó lại quấy tớ.
"Tới dưới lầu của nhà hàng. Thật vất vả mới tìm được vị trí đậu xe, bỗng nhiên Lạc Táp dừng lại, nhìn về phía trước, hướng bên trái."Làm sao vậy?
"Chu Nghiên nhìn theo tầm mắt cô. Lạc Táp:"Không có gì.
"Bên kia có chiếc xe đang đậu, một chiếc việt dã sang trọng màu trắng. Biển số xe cũng chói lọi như chiếc xe vậy, là biển tứ quý. Đây cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là chiếc xe này chiếm dụng lối thoát hiểm. Chu Nghiên cười:"Cậu lại nổi bệnh nghề nghiệp à? Hôm nay không phải cậu trực ban, chẳng lẽ còn muốn quay về đơn vị đổi đồng phục, lấy hóa đơn phạt?"
Thúc giục cô: "Trước hết đậu xe tụi mình lại đi đã, cậu còn không mau lên thì bị chiếm mất chỗ đấy. Lát nữa đi qua xem thử sao lại như vậy, thật sự không ổn thì gọi trung tâm chỉ huy báo chủ xe di chuyển chiếc xe."
Lạc Táp đành phải đậu xe trước đã.
Trước sau đều đã có xe đậu kín, cô phải đánh lái dịch xe từng chút một.
Trong lòng nghĩ lát nữa sẽ gọi báo cảnh sát để chiếc xe kia rời khỏi vị trí đó.
Có vài người cảm thấy để xe như vậy và chiếm dụng lối thoát hiểm cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng lỡ như xảy ra hỏa hoạn hoặc là tình huống liên quan đến mạng người thì sao, có khi trì hoãn một phút đồng hồ thôi cũng đã lỡ mất thời gian vàng để cấp cứu. Truyện được edit bởi SẮC team:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!