Ông ấy lại khịt mũi cười khẩy:
"Được rồi, coi như tôi làm việc tốt cho trót."
Nói rồi, ông bĩu môi, lại quay sang nhìn Thúy Hồng, dùng điếu thuốc lào gõ nhẹ lên đầu nó.
"Học cho tử tế vào, đừng như con chị mày, học hành không ra gì, cuối cùng lại tìm thằng chẳng biết làm gì ngoài uống rượu đánh nhau, chướng mắt ông đây, biết chưa?"
"Ái da, đừng gõ đầu con, mẹ bảo con bị bố gõ mà thành đần đấy!"
"Phì! Mày rõ ràng là giống mẹ mày."
"Hứ! Giống bố thì có!"
Hai người cãi qua cãi lại, chẳng ai chịu nhường ai.
Cho đến khi trưởng thôn sắp rời đi mới gắt gỏng dặn Thúy Hồng:
"Lo mà chăm sóc bản thân cho tốt."
Thúy Hồng cũng đỏ mắt.
Bởi vì chúng tôi đều ở ký túc xá, và đây là lần đầu tiên nó phải rời nhà xa đến thế.
"Haiz, tự nhiên lại thấy nhớ ông ấy với mẹ quá."
Tôi xoa đầu cô ấy, ngẩng nhìn tòa nhà dạy học trước mắt.
Nơi này… là chiến trường mới.
18
Trường học mới, thầy cô mới, phương pháp dạy học cũng mới.
Vừa nhập học đã có bài kiểm tra nhỏ, trong đề toàn là kiến thức của cấp ba.
Làm xong, tôi biết chắc là tiêu rồi.
Nhưng khi nhìn quanh, mọi người đều cười đùa vui vẻ, dường như chẳng ai để tâm đến điểm số.
Trong số họ, có một nửa là học sinh học tiếp từ cấp hai của trường, đang cười nói với bạn bè.
Những người ngoài như tôi – học sinh từ các trường khác thi vào, thì lúng túng tự giới thiệu với bạn cùng bàn.
Tất cả đều mới mẻ và xa lạ.
"Bạn học, bạn được bao nhiêu điểm vậy?"
……
Sau khi có điểm, bạn cùng bàn thuận tay liếc nhìn bảng điểm thê thảm của tôi.
Tôi cũng nhìn thấy của cậu ấy.
Toán và tiếng Anh gần như tuyệt đối, ngữ văn cũng rất cao.
Tôi chớp chớp mắt.
Cậu ấy đã thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, giọng nói ôn hòa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!