Cảnh Ngọc vẫn cầm ly trà sữa.
Cô vừa mới uống một ngụm, hương vị khoai môn nhuyễn từ từ lan tỏa trong khoang miệng, trái tim như cũng hóa thành một nắm hạt dẻ vừa bóc vỏ, lách tách rơi trên chảo gang, rồi lăn lóc dưới ánh mặt trời, phát ra âm thanh líu ríu.
Ngài Klaus vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
Chờ cô đưa tay ra.
Cảnh Ngọc siết chặt ly trà sữa, cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh, "Anh đang dùng trà sữa để hối lộ em."
Đây không phải câu hỏi, mà là lời khẳng định.
Toàn là chiêu trò cả.
Cái gì mà lời mời bạn bè, lần đầu tiên phá lệ cho cô uống trà sữa.
Tất cả đều là mưu kế ngọt ngào của tên ma vương này.
"Nếu em lấy anh," Klaus đưa ra mồi nhử, nói, "Sau này mỗi tuần em có thể uống hai ly trà sữa, nhưng một ly chỉ được nửa đường thôi."
Cảnh Ngọc mặc cả, "Cả hai ly đều phải đường tiêu chuẩn, topping tùy ý."
Klaus mỉm cười khoan dung, "Mỗi tuần chỉ được thêm topping đậu mật một lần."
Cảnh Ngọc chốt hạ, "Thỏa thuận."
Cô đặt ly trà sữa lên bàn, đưa tay về phía ngài Klaus. Dưới ánh mặt trời, viên kim cương to lớn, trong suốt lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Nhưng ánh mắt của Cảnh Ngọc không dừng lại ở viên kim cương, mà nhìn vào mắt ngài Klaus.
Anh còn hấp dẫn hơn cả viên kim cương ấy.
Cảnh Ngọc nghiêm túc nói, "Ngài Klaus, em rất sẵn lòng nhận lời cầu hôn của anh."
Klaus đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, cúi đầu, hôn lên ngón tay cô.
Anh nói, "Là niềm vinh hạnh của anh."
Cảnh Ngọc uống hết ly trà sữa, vui vẻ ngắm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay, ngắm ánh sáng phản chiếu qua từng góc độ khác nhau. Ngắm thật lâu, cô xoay người, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Klaus.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen của Cảnh Ngọc phản chiếu sắc nâu nhạt. Cô tò mò hỏi, "Ngài—"
Klaus từ ánh mắt lấp lánh của cô đã đoán được suy nghĩ nhỏ nhặt kia.
Anh mỉm cười, đáp, "Em yêu, đây là nhẫn đính hôn của chúng ta. Em không cần biết giá của nó, cũng đừng nghĩ đến chuyện đem bán."
Cảnh Ngọc chạm tay vào chiếc nhẫn kim cương lần nữa. Klaus chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy vẻ tiếc nuối và thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô.
"Cần tiền thì cứ nói với anh," Klaus dịu dàng nhắc nhở, "Nhưng nhẫn thì tuyệt đối không được bán."
Cảnh Ngọc phản bác, "Em đâu có ham tiền đến mức đó đâu."
Nói vậy, cô lại đưa tay lên, nheo mắt ngắm ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ viên kim cương dưới ánh mặt trời.
Bên trong nhẫn khắc tên của hai người họ.
Chiếc nhẫn không phải là sự ràng buộc giữ Cảnh Ngọc bên cạnh Klaus, mà là tình yêu cô tự nguyện chấp nhận, tình yêu được anh bao dung.
Sau khi uống xong ly trà sữa, Cảnh Ngọc nhận lời cầu hôn của Klaus, xuống lầu, vừa uống hồng trà vừa nghiêm túc ký vào hợp đồng chuyển nhượng nhà ở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!