Chương 97: Bát Đại Quan

Trong nhận thức của Cảnh Ngọc, lần trước Klaus bị ốm, anh không biểu hiện quá nhiều sự khó chịu.

Nhưng lần này, sau khi uống "canh hoa tiêu", đến tận hai giờ chiều, thân nhiệt của anh vẫn chưa giảm. Anh không ho, cũng không nghẹt mũi, tinh thần trông cũng không tệ, chỉ là má rất đỏ. Da của anh quá trắng, nên chỉ cần đỏ một chút cũng trở nên cực kỳ nổi bật.

Cảnh Ngọc cẩn thận nấu lại bát canh theo công thức ban đầu, lần này còn chu đáo sử dụng lưới lọc để loại bỏ hết cặn bã của các nguyên liệu, chỉ còn lại phần nước canh trong.

Khi cô đưa bát canh đến cho Klaus, cô còn đặc biệt trấn an, "Yên tâm đi! Lần này chắc chắn không có vấn đề gì đâu! Em đảm bảo bằng danh dự của mình!"

Klaus lịch sự cảm ơn cô, "Dù có vấn đề cũng không sao, anh nghĩ khó mà có gì đau đớn hơn hương vị của lần trước. Hơn nữa, cảm ơn món quà vừa rồi của em, anh nghĩ bây giờ vị giác của mình có lẽ không còn cảm nhận được gì nữa."

Cảnh Ngọc: "…"

Ngài Klaus, người đã viết xong di chúc từ lâu, không biểu hiện chút dao động nào mà uống hết bát canh mà Cảnh Ngọc đã chuẩn bị.

Theo kế hoạch ban đầu, Klaus định đến khu Bát Đại Quan để gặp một người quen cũ, Cảnh Ngọc sẽ đi cùng anh. Nhưng cô cho rằng người bệnh cần nghỉ ngơi, kiên quyết yêu cầu Klaus ở lại phòng cô để nghỉ ngơi.

Klaus miễn cưỡng đồng ý, anh gọi điện để hủy bỏ kế hoạch đó.

Trong lúc Klaus nghỉ ngơi, Cảnh Ngọc ngồi ở bàn ngoài phòng khách để đọc sách. Căn nhà này không lớn, bàn làm việc trong phòng ngủ của cô khá nhỏ. Trong hầu hết các trường hợp, cô thường đọc sách hoặc viết lách trên bàn ăn, lần này cũng vậy.

Klaus đang ngủ, cô không muốn làm phiền anh.

Không khí dần trở nên ngột ngạt. Mặc dù điều hòa trong phòng khách đã được bật chế độ làm mát, nhưng hiệu quả không quá lớn.

Cảnh Ngọc cần viết một bài luận.

Sau khi xóa đi, sửa lại nhiều lần, uống không biết bao nhiêu tách trà đặc để tỉnh táo, cô cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo đầu tiên một cách khó khăn.

Còn nửa tháng nữa mới đến hạn nộp, tất nhiên Cảnh Ngọc không vội vàng nộp bản thảo như vậy.

Cô rón rén mở cửa phòng ngủ để kiểm tra Klaus. Để tránh đánh thức anh, cô cởi giày, đi chân trần vào phòng. Khi vặn tay nắm cửa đã có nhiều vết trầy xước, cô làm thật nhẹ nhàng, cẩn thận.

Trên chiếc giường nhỏ trải ga màu kem nhạt của Cảnh Ngọc, Klaus gối đầu lên chiếc gối hình gấu bông màu vàng nhạt của cô, mái tóc vàng óng ánh một cách dịu dàng. Anh ngủ rất yên tĩnh, nghiêng về phía bên phải.

Khi cả hai nằm chung giường, Cảnh Ngọc luôn nằm bên phải anh.

Những năm đầu, mỗi khi ngủ chung, Cảnh Ngọc thường ôm anh như một chiếc gối ôm hình người; nhưng sau này, khi đã hiểu rõ tính cách của anh, cô bắt đầu dám ôm cánh tay anh để ngủ, hoặc áp mặt vào ngực anh.

Cảnh Ngọc cầm túi đồ, xỏ giày và ra ngoài.

Buổi hoàng hôn tháng bảy ở Thanh Đảo mang theo vẻ lười nhác đặc trưng của mùa hè, như khoảnh khắc thảnh thơi sau những ngày dài nóng nực.

Những dây leo nở hoa tím nhạt vươn ra từ tường gạch đỏ, lá cây ngô đồng xanh mướt rợp bóng, tiếng gió thổi qua lá xào xạc.

Các quán bar ở phía đông vẫn chưa bắt đầu đông khách, hoàng hôn trên vịnh Phù Sơn đỏ cam như dải lụa mềm mại. Cảnh Ngọc bước dưới bóng cây và ánh chiều tà đến siêu thị, mua vài món đồ cần thiết như đồ ăn vặt và trái cây. Không có xe đẩy, cô tự tay xách đồ đi về nhà.

Đã lâu cô chưa về lại nơi này, dù cửa hàng có thay đổi ít nhiều, nhưng đi trên con phố quen thuộc, cô cảm nhận được cảm giác an toàn và yên tâm mà ở Đức không hề có.

Dưới lầu, cô tình cờ gặp Vương Cập. Cậu xách một con cá trắm đen to được đựng trong túi nhựa lớn. Con cá vẫn còn sống, túi nước nặng trĩu được bọc hai lớp, nhưng vẫn có chút nước rò rỉ ra ngoài. Rõ ràng cậu cũng vừa đi chợ về.

Vương Cập đẩy nhẹ gọng kính, chủ động chào hỏi Cảnh Ngọc, "Cậu về từ khi nào vậy?"

Cảnh Ngọc đáp, "Tuần trước, còn cậu thì sao? Nghỉ phép à?"

"Mẹ tôi gần đây bị đau lưng, tôi về để đưa bà đi khám," Vương Cập cười nói, "Cậu đi một mình à?"

"À, không," Cảnh Ngọc trả lời, "Bạn trai tôi cũng đi cùng."

Vương Cập không tỏ vẻ gì khác lạ, chỉ nhìn túi đồ nặng trĩu mà Cảnh Ngọc đang xách. Hai bàn tay của cô đã hằn lên những vết đỏ, rõ ràng là rất nặng. Cậu chủ động đề nghị giúp đỡ, nhưng Cảnh Ngọc từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!