Kẻ gian thương, đúng là gian thương.
Cảnh Ngọc cuối cùng cũng hiểu, tại sao gia tộc Klaus lại kiếm được nhiều tiền đến vậy.
Cô vẫn đang ngồi nghiêng trên đùi của Klaus. Hôm nay anh không mặc vest, chiếc quần bằng chất liệu mềm mại. Nhiệt độ từ bắp chân của anh truyền qua lớp vải, xuyên qua chiếc váy của cô, mang đến cảm giác ấm áp, dễ chịu.
Cảnh Ngọc níu lấy chiếc áo xám của anh, đầu óc hơi choáng váng, cố gắng tỉnh táo trong bầu không khí mập mờ này.
Cô cố gắng mặc cả, "Ngài nên rộng lượng một chút, có lẽ tôi sẽ cân nhắc."
Klaus không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô chăm chú, "Lúc đầu sao tôi không nhận ra cô lại là một con rồng nhỏ thích sưu tầm vàng đến vậy?"
Giọng nói của anh mang theo một chút cưng chiều. Cảnh Ngọc nhận ra người đàn ông này kiên nhẫn hơn nhiều so với cô tưởng.
Đến mức này rồi mà anh vẫn có thể mỉm cười nói chuyện với cô về những điều này.
"Vậy chúng ta nói tiếp về hậu quả khi cô vi phạm quy tắc đi."
Klaus ra hiệu cho cô bước xuống khỏi chân anh, thay đổi tư thế ngồi, có lẽ là để che giấu điều gì đó. Giọng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, "Cô có cách nào chấp nhận được không?"
Cảnh Ngọc buột miệng, "Gì cũng được."
Chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều ổn.
"Vậy thì tốt." Klaus gật đầu, "Vi phạm quy tắc, trừ lương."
Cảnh Ngọc: "…"
"Mỗi lần 100 euro."
Cảnh Ngọc: "…"
"Trừ cho đến hết."
Cảnh Ngọc: "…"
Klaus nhìn cô, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ về ý nghĩa cuộc đời. Anh ân cần hỏi, "Sao thế?"
"Không có gì." Cảnh Ngọc đáp, "Chỉ là nhớ đến một câu nói của người thầy vĩ đại của giai cấp vô sản và nhân dân lao động toàn thế giới, Karl Marx."
"Ồ?" Klaus tỏ vẻ hứng thú, "Là câu gì?"
"Khi tư bản xuất hiện trên đời này," Cảnh Ngọc thở dài nhìn anh, "Từng lỗ chân lông của nó đều rỉ ra máu bẩn."
Klaus: "…"
"Đều là người Đức cả," Cảnh Ngọc cảm thán, "Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?"
Klaus: "…"
"Ngài có biết hành vi này ở nước tôi sẽ bị coi là gì không?" Cảnh Ngọc đưa tay lên ngực, làm ra vẻ đau lòng, "Ngài từng nghe đến Chu Bóc Da chưa?"
"Chưa từng nghe." Klaus lắc đầu, từ tốn nói, "Nhưng tôi nghe nói, nếu con rồng nhỏ dễ thương trước mặt tôi còn tiếp tục nói không ngừng, thì có lẽ cô ấy sẽ mất một phần châu báu đang giấu dưới người mình."
Cảnh Ngọc lập tức ngậm miệng.
Cô còn làm động tác như kéo khóa miệng.
Nhưng không nhịn được, cô đưa tay phải lên che miệng, thì thầm phản đối, "Nhưng hành vi của ngài thật sai trái, tự ý đặt ra quy tắc, ép tôi trừ tiền tiêu vặt, hành động xấu xa, đáng phẫn nộ, không thể tha thứ—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!