Chương 50: Tai mèo

Cảnh Ngọc phản đối, "Vậy thì ngài không nên dùng từ "bất kể" để diễn đạt như thế!!!"

"Tôi thích dùng," Klaus phớt lờ lời phản đối của cô, "Bé cưng, em có muốn khiến bọn họ phải trả giá không? Tôi sẽ giúp em."

Cảnh Ngọc im lặng hai giây.

Cô suy nghĩ rồi nói, "Bây giờ thì chưa cần."

Klaus hỏi, "Tại sao?"

"Nếu tôi cần ngài giúp, tôi sẽ nói với ngài," Cảnh Ngọc đáp, "Có một số chuyện, tôi nghĩ mình vẫn nên tự tham gia vào."

Klaus nghiêng đầu, giữ cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên.

Một nụ hôn nhẹ rơi lên má cô.

Anh khẽ hỏi, "Còn điều gì khác em muốn ở tôi không?"

Khi Klaus nói tiếng Đức, anh luôn rất nghiêm nghị. Có lẽ do âm sắc của tiếng Đức vốn mang lại cảm giác đó, nhưng Cảnh Ngọc lại rất thích giọng nói của anh khi nói tiếng Trung. Tiếng Trung của anh quá lưu loát, quá trôi chảy.

Lúc tán tỉnh, Klaus thường chọn dùng tiếng Trung, có lẽ bởi vì khi đó, Cảnh Ngọc khó mà suy nghĩ thấu đáo được.

Cảnh Ngọc nắm lấy cổ tay anh, nhưng chỉ siết nhẹ rồi buông ra. Móng tay cô khẽ lướt qua cổ tay anh, để lại một vết đỏ nhạt không rõ ràng.

Cô nói, "Em muốn anh."

Rồi bổ sung thêm, "Muốn ngay bây giờ."

Mr. Klaus, Fuck me…kiss me, touch me, help me. Love me like you do. Please.

Khi Cảnh Ngọc chuẩn bị chọn đồ trang trí cho Klaus, cô bất ngờ nhận được một tin tức vừa mừng vừa lo.

Klaus quyết định đưa cô và André đến Heidelberg thăm một người thầy.

Theo kế hoạch của Klaus, sinh nhật năm nay anh vẫn không ở Munich hoặc Frankfurt.

Cảnh Ngọc không hiểu tại sao anh lại cố tình tránh việc kỷ niệm sinh nhật cùng gia đình – nếu chỉ một hoặc hai năm thì có thể là tình cờ.

Nhưng giờ đây, cô nhận ra Klaus thực sự đang cố ý tránh né.

Tuy vậy, cô không hỏi.

Giống như việc cô có những điều không muốn nói với Klaus, anh cũng có những bí mật không muốn tiết lộ.

Nhiều người hâm mộ Mark Twain đến Heidelberg – một thành phố nằm ở vùng phía bắc của bang Baden

-Württemberg, giáp biên giới Đức

-Pháp. Nơi đây có cảnh quan đồng quê tươi sáng và cũng mang nét sống động của một thành phố hiện đại.

Cảnh Ngọc tò mò ngắm nhìn những ngôi nhà với kiến trúc kết hợp giữa tường vữa và khung gỗ. Trước đó, cô đã tìm hiểu một chút và biết rằng vào thời trung cổ, thành phố này từng giàu có nhờ buôn bán muối.

Cô hứng thú lật xem bản đồ, một điểm đánh dấu đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô. Đặt sách xuống, Cảnh Ngọc tò mò hỏi Klaus, "Nhà tù sinh viên dùng để làm gì vậy?"

"Từ năm 1778 đến 1914, nơi đó thực sự từng được dùng để giam giữ những sinh viên phạm tội," Klaus kiên nhẫn giải thích, "Ví dụ như trốn học, chơi bời, uống rượu quá đà. Hình phạt nhẹ nhất là bị giam ba ngày. Trong thời gian giam giữ, họ chỉ được ăn bánh mì đen và uống nước. Nhưng giờ đây nơi này đã trở thành một điểm tham quan và bán vé vào cửa."

Cảnh Ngọc ngạc nhiên, thốt lên, "Nghe thú vị thật."

Cô nghiên cứu bản đồ, nghiêng đầu nhìn Klaus, giả vờ hỏi một cách vô tư, "Ngài đã từng trốn học chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!