Chương 47: Gói cao cấp nhất

Cuối tháng Chín ở Munich, nhiệt độ không quá thấp, gió đêm mát lạnh, đủ khiến người đi ngoài trời cần khoác thêm một chiếc áo để giữ ấm.

Một số người vô gia cư cần dùng đến nhiều lớp thùng giấy để duy trì thân nhiệt, họ tự tìm kiếm những nơi có thể chắn gió và tạm thời nương thân qua ngày.

Tuy nhiên, dưới sự điều chỉnh tỉ mỉ, không gian trong nhà luôn được giữ ở mức nhiệt độ và độ ẩm tối ưu cho chủ nhân.

Trong phòng ngủ, một chiếc ghế sofa màu trắng ngà tuyệt đẹp vừa được đặt cạnh bên. Đây là món quà gửi đến từ Paris chiều nay, nhưng nữ chủ nhân từng cẩn thận kiểm tra độ mềm mại của nó lại chưa có cơ hội trải nghiệm cảm giác nằm ngủ trưa trên đó.

Klaus, trong bộ đồ ngủ màu xanh rêu, ngồi trên chiếc ghế đẩu gần đó. Mái tóc anh vẫn còn ẩm, chưa khô hoàn toàn. Yết hầu và xương quai xanh của anh lộ rõ, dáng vẻ chịu ảnh hưởng từ dòng máu Trung Hoa trong anh khiến anh trông trẻ hơn so với tuổi thật, với khí chất vừa dịu dàng, vừa trầm ổn.

Cảnh Ngọc bị Klaus nắm lấy cổ tay.

Rõ ràng cô đang bị anh giữ chặt, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi.

Trong mắt cô chỉ có niềm vui hân hoan xen chút ngập ngừng bối rối.

Klaus nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

Cô sở hữu đôi mắt và mái tóc đen tựa hạt ngọc trai đen. Đôi mắt cô luôn sáng, như thể lúc nào cũng lấp lánh ánh nước, tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ không ngừng.

Ngay từ đầu anh đã biết cô là một chú rồng nhỏ tham lam, luôn muốn nhét tất cả châu báu và vàng bạc vào túi mình, lấp đầy hang ổ của cô.

Cô chỉ cần những thứ lấp lánh ánh vàng.

Klaus hiểu rất rõ, cô yêu tiền.

Điều đó vốn dĩ nên là một phẩm chất bị chê trách.

Lẽ ra là như vậy.

Kể từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Klaus mặc bộ đồ ngủ màu xanh rêu. Nhìn ánh mắt sáng rỡ đầy hứng khởi của con rồng nhỏ, anh không buông tay cô, ngước lên nhìn cô và hỏi, "Em chắc chứ, em yêu?"

Cảnh Ngọc gật đầu đầy nghiêm túc.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó rành mạch trình bày quan điểm của mình,

"Thưa ngài, gần đây ngài chắc cũng đã để ý đến tỷ giá hối đoái giữa euro và nhân dân tệ, đúng không? Bây giờ, tỷ giá euro đổi nhân dân tệ đã giảm từ 0,1466 vào năm 2014 xuống chỉ còn 0,1332 vào tháng trước. Tôi biết tỷ giá không cố định, nhưng ngài thử quan sát xem, xu hướng trong ba năm gần đây liên tục giảm. Xét đến khả năng trong tương lai tôi có thể trở về nước nhà phát triển sự nghiệp, tôi nghiêm túc đề nghị ngài tăng lương cho tôi."

Trong lúc Cảnh Ngọc hùng hồn trình bày bài luận của mình, Klaus không phản bác mà chỉ mỉm cười, lặng lẽ lắng nghe, như thể cô đang kể một điều gì đó vừa thú vị, vừa đáng yêu.

Thế nhưng, khi cô nói rõ bốn chữ "trở về nước nhà", nụ cười của Klaus nhạt đi đôi chút.

Anh thay đổi tư thế ngồi.

Động tác rất nhỏ này khiến mái tóc còn ướt của anh rủ xuống.

Cảnh Ngọc nhanh tay dùng bàn tay còn lại đỡ lấy chiếc khăn vừa kịp trượt xuống.

Cô cẩn thận thu dọn những sợi tóc vàng ẩm ướt còn sót lại trên trán anh, nhét vào khăn và lau khô.

Klaus hỏi,"Em muốn tăng bao nhiêu?"

Cảnh Ngọc không chần chừ,"Bằng 1,5 lần mức lương hiện tại."

"Đây là mức giá rất hợp lý," Klaus cười trở lại, dứt khoát đồng ý, "Từ ngày mai, tôi sẽ tăng lương cho em."

Cảnh Ngọc thốt lên,"Wow!"

Câu cảm thán này xuất phát từ tận đáy lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!