Khi Cảnh Ngọc học cấp hai, bộ phim cô thích xem nhất là "Công Chúa Tiểu Muội".
Lúc đó, ba mẹ cô vừa mới ly hôn, mẹ thì bệnh nặng, ông ngoại lại phải bôn ba khắp nơi để trả nợ. Sau giờ tan học, Cảnh Ngọc phải về nhà nấu cơm cho mẹ, đun nước nóng pha thuốc cho bà uống, rồi vào nhà tắm, gắng sức giặt một ít quần áo.
Cô sợ sự yên tĩnh, nên chiếc TV trong phòng khách luôn bật. Lúc giặt đồ, với sức lực nhỏ bé của mình, cô ngồi trên một chiếc ghế nhựa bị sứt một góc, nước từ áo quần sẽ theo cổ tay cô chảy ngược lên, ướt dọc theo cánh tay, ẩm ướt, lạnh lẽo, rất khó chịu.
Khi ấy, phim thần tượng Đài Loan và Hồng Kông đang rất thịnh hành, như "Vươn Tới Vì Sao" và "Định Mệnh Anh Yêu Em", đài truyền hình chiếu gì, Cảnh Ngọc liền xem nấy.
Cô lúc vẫn chưa hiểu phá sản nghĩa là gì, chỉ biết ba mẹ đã ly hôn, ba cô đưa con gái riêng của ông và người tình vào sống trong căn nhà lớn.
Họ đã tạo nên một gia đình mới, còn gia đình cũ thì phải vứt bỏ.
Cảnh Ngọc xem "Công Chúa Tiểu Muội", cũng từng mơ mộng một đêm nào đó bỗng dưng trở nên giàu có, có rất nhiều, rất nhiều tiền.
Tiền có thể giúp ông ngoại trả nợ, giúp mẹ chữa bệnh.
Cũng có thể khiến cô không còn phải chịu đói nữa.
…
Lớn lên một chút, khi tiếp xúc với tiểu thuyết mạng, Cảnh Ngọc bắt đầu thích đọc những câu chuyện về thế thân.
Như kiểu "Một người đàn ông cưới bạn, mỗi tháng cho bạn 5 triệu. Anh ta có thể cho bạn tất cả, nhưng không bao giờ yêu bạn. Bạn chỉ có thể sống trong căn biệt thự lạnh lẽo, cô đơn, trải qua cuộc sống trống rỗng của người giàu có".
Cảnh Ngọc cảm thấy bản thân cũng có thể thử trải nghiệm nỗi khổ của người giàu.
Nhưng đáng tiếc, trong hiện thực không có gì là không lao động mà hưởng thụ.
Ít nhất, trong 19 năm đầu đời của Cảnh Ngọc, cô chưa bao giờ gặp được.
Nhưng vào tối nay, cô đã đụng phải rồi.
Cảnh Ngọc từ từ ăn hết một miếng bánh nhỏ.
Cô cần phải bình tĩnh lại.
Thậm chí nghi ngờ có phải vì đói quá, khiến não cô không đủ máu, nên mới sinh ra ảo giác này hay không.
Trong lúc cô cúi đầu ăn bánh, Klaus vẫn nhìn cô với một thái độ đầy bao dung, như thể đang nhìn một chú chó nhỏ run rẩy, bị mưa ướt nhẹp bên đường.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Một quý ông giàu có, tốt bụng, trong ngày tuyết rơi đã nhìn thấy một cô gái nghèo khó, chỉ đủ tiền mua thức ăn cho ngày hôm đó.
Người đàn ông sẵn lòng thuê cô, để giúp cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
"Như cô đã thấy," Klaus hơi nghiêng mặt, đôi mắt xanh lam của anh thật đẹp, lấp lánh ánh sáng mờ nhạt. Cảnh Ngọc không phân biệt được ánh sáng ấy đến từ đèn, hay từ anh, chỉ nghe thấy Klaus nói bằng tiếng Trung, "Tôi không phải là người cùng thế hệ với cô, không có nhiều thời gian đến thế."
Cảnh Ngọc hiểu được ý ngầm của anh.
Ồ, anh rất bận.
Điều này có nghĩa là hai người sẽ không gặp nhau nhiều lắm?
Cô có thể cô đơn sống trong tòa lâu đài lớn, trải qua cuộc sống trống rỗng mà cô hằng ao ước sao?
Cuối cùng, cô cũng có thể thỏa mãn mong muốn nếm thử nỗi khổ của người giàu sao?
"Tôi biết câu hỏi này có chút thất lễ," Klaus mạch lạc bày tỏ quan điểm, tiếng Trung của anh nói rất trôi chảy, ánh mắt nhìn cô cũng chân thành đến mức khiến Cảnh Ngọc nghi ngờ liệu anh có đang tỏ tình với cô không, "Nhưng quả thật tôi thích cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!