Chương 3: Không dám mơ đến

Cảnh Ngọc nói với đầu dây bên kia, "Có chuyện rồi, để lát nói tiếp."

Tút tút.

Cuộc gọi kết thúc.

Cô không thể tin nổi, quay sang hỏi Klaus, người đàn ông tóc vàng mắt xanh với vẻ ngoài điển hình của người Đức, "Anh biết tiếng Trung à?"

Klaus khiêm tốn đáp, "Chỉ biết chút ít."

Thôi xong.

Chỉ cần nghe anh ta phát âm chính xác bốn từ này, Cảnh Ngọc gần như chắc chắn:

Anh ta hiểu được.

Hiểu hết mọi thứ.

Bao gồm cả những lời cô vừa mắng Đồng Trân khi nãy.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang cà phê lên một cách lịch sự.

Klaus còn gọi thêm một phần bánh crepe và phô mai dê.

"Cô có thể cho tôi biết tên tiếng Trung của cô không?" Klaus hỏi với vẻ thân thiện. "Nếu không phiền."

Phát âm tiếng Trung của anh rất chuẩn, giọng nói lại trầm và ấm, dễ nghe.

Cách phát âm rõ ràng, không pha chút phương ngữ "r" vô tội vạ. Nếu không nhìn vào gương mặt anh, Cảnh Ngọc suýt chút nữa tin rằng mình đang trò chuyện với một người Trung Quốc chính gốc.

Cô trả lời, "Cảnh Ngọc."

Đối phương lịch sự đưa điện thoại qua, phát âm cực kỳ chính xác, "

"Cá voi"? "Tĩnh lặng"? Hai chữ nào vậy? Cô có thể gõ cho tôi xem không?"

Cảnh Ngọc có hơi ngạc nhiên. Điện thoại của người nước ngoài mà cũng cài bàn phím tiếng Trung sao?

Tuy vậy, cô vẫn ngoan ngoãn gõ tên mình.

Đưa cho anh xem, cô nói, "Đây."

"Đúng là một cái tên hay." Klaus khen ngợi, rồi tự nhiên nói tiếp, "Cô Cảnh Ngọc, có thể cho tôi xin cách liên lạc với cô được không?"

Cảnh Ngọc: "…."

Anh lại hỏi, "Chỗ tiếp theo, cô có thể điền số mà tôi có thể liên lạc được không?"

Cảnh Ngọc: "…."

Được rồi.

Cô dần nhận ra, hình như mình vừa bị anh chàng người nước ngoài này gài bẫy.

Nhìn mái tóc vàng như ánh mặt trời của anh, rồi lại nhìn gương mặt ấy.

Cô nghĩ đến tài sản phía sau lưng anh.

"Được thôi," Cảnh Ngọc mỉm cười ngọt ngào, cúi đầu nhập số điện thoại của mình, "Anh có dùng WeChat không? Tôi thường dùng WeChat hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!