Chương 29: Thanh Đảo

Ông Essen vuốt ve chú mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng, tiếng Anh của ông ấy trôi chảy đến lạ kỳ.

"Cô gái Trung Quốc," Ông Essen nói, "Tôi không bàn bạc với cô, đây là một giao dịch, một giao dịch rất có lợi cho cô."

Cảnh Ngọc không trả lời.

Cô nhận ra ông Essen và ngài Klaus hoàn toàn khác biệt.

Ông giống như một cỗ máy không có cảm xúc.

"Ý cô thế nào?" Ông Essen đặt con mèo xuống, khuôn mặt ông cuối cùng cũng hiện ra dưới ánh sáng, ánh mắt sắc bén. "Tôi đoán, cô và Klaus đã ký một số thỏa thuận? Nó muốn định hình cô?"

Cảnh Ngọc ngồi thẳng lưng, không kiêu ngạo cũng không khúm núm, nhìn thẳng vào ông Essen: "Đúng vậy."

Người ta nói rằng những người có đồng tử màu sáng thường nhìn rõ hơn trong bóng tối so với những người có đồng tử màu sẫm.

Cảnh Ngọc không chắc lắm về tính đúng sai của thông tin này, nhưng quả thật ngài Klaus không cần ánh sáng mạnh lắm khi về đêm.

Còn ông Essen lại ngồi trong bóng tối, khiến Cảnh Ngọc không thể nhìn thấu được suy nghĩ của ông qua biểu cảm khuôn mặt.

Ngược lại, ông Essen lại nhìn cô một cách rõ ràng.

"Nếu cô có thể chữa lành cho nó," Ông Essen nghiêng người về phía trước, nói, "Tôi sẽ đưa ra một cái giá mà cô không thể từ chối."

Cảnh Ngọc không lập tức trả lời, cô hỏi: "Ngài có yêu cầu gì không?"

"Không," Ông Essen ngồi dựa lưng vào ghế, trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt xanh lục của ông dường như không còn quá rõ nét, "Chỉ cần cô làm Klaus vui vẻ."

Bữa tối đêm Giáng sinh đặc biệt thịnh soạn với bia, rượu vang trắng, bò hầm bia, súp củ dền, salad được làm từ gan ngỗng và các loại rau không biết tên, cùng với món chân giò chua không thể thiếu của người Đức và một số món đặc sản khó gọi tên khác.

Trên bàn ăn, chủ yếu là Lục Diệp Chân và Cảnh Ngọc trò chuyện, họ nói chuyện bằng tiếng Trung, thỉnh thoảng Klaus mới xen vào một câu. Suốt bữa ăn, ông Essen không hề tham gia vào chủ đề của họ.

Cảnh Ngọc đã cảm nhận được khoảng cách giữa hai cha con họ.

Klaus tháo rời chiếc hộp nhạc nhỏ mà Cảnh Ngọc mua được vào buổi chiều bằng những công cụ tinh xảo, lau sạch từng chi tiết nhỏ bên trong, cố gắng tìm ra nguyên nhân khiến nó hỏng.

Cảnh Ngọc ngồi khoanh chân trên giường, đọc một cuốn sách đã cũ, giấy đã ngả vàng, bìa dày với viền mạ vàng. Cô thử dùng móng tay gõ nhẹ, phát hiện ra viền này thực sự làm bằng vàng thật.

Cuốn sách tựa như bước ra từ những câu chuyện cổ tích, là tuyển tập các truyện của anh em nhà Grimm. Vào đầu thế kỷ 19, hai người anh em đã rong ruổi khắp miền trung nước Đức, thu thập vô số truyền thuyết và xuất bản cuốn sách lần đầu tiên năm 1812.

Từ ngữ trong cuốn sách tiếng Đức này rất đơn giản, dễ hiểu. Cảnh Ngọc đọc một lúc, gặp vài câu chuyện mà cô chưa từng nghe qua, trong đó có một câu chuyện về việc nuôi rồng.

Một vị vua sống trong tòa tháp cao đã dùng vàng để lừa con rồng, lấy đi trái tim nó, nhốt nó mãi mãi trong tòa tháp.

Câu chuyện không đầu không cuối, bảo sao không được đưa vào "Truyện cổ Grimm" sau này. Cảnh Ngọc gập sách lại, cuốn mình trong chăn, rồi nghiêng người nhìn Klaus đang tỉ mỉ làm việc.

Klaus đeo chiếc kính gọng mảnh màu vàng, điều này làm anh trông càng điềm đạm hơn thường ngày. Anh cầm một chiếc tua vít nhỏ cỡ ngón út của Cảnh Ngọc, mũi vít tinh xảo chẳng khác gì đầu kim bông tai, đang tháo rời từng linh kiện nhỏ.

Cảnh Ngọc hỏi, "Thưa ngài, có sửa được không?"

Klaus đáp, "Thử xem—vừa rồi em đọc chuyện gì vậy?"

Cảnh Ngọc nói, "

"Người thổi sáo mặc áo hoa," "Cô gái rau diếp," "Cuộc phiêu lưu trong rừng kỳ ảo"… À, còn cả câu chuyện về rồng và nhà vua nữa. Con rồng thật tội nghiệp, bị lấy mất trái tim, lại bị nhốt trong tòa tháp, phải chấp nhận bị nuôi nhốt."

Kính của Klaus ánh lên tia sáng lấp lánh, anh lau sạch bông hồng giấu dưới đuôi rồng trong hộp nhạc bằng một tấm lụa mềm, tỉ mỉ quét sạch bụi bẩn từ những khe nhỏ.

Anh nói, "Rồng chẳng phải rất yêu vàng bạc châu báu sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!