Klaus không hề phê bình kỹ thuật lái xe của Cảnh Ngọc. Để làm một người hướng dẫn đủ tiêu chuẩn và tránh cho Cảnh Ngọc mắc lỗi, ngày hôm sau anh đã sắp xếp một tài xế theo dõi cô.
Klaus sẽ không can thiệp vào việc lái xe của Cảnh Ngọc, nhưng ghế phụ lái nhất định phải có một người ngồi để đảm bảo an toàn cho cô.
Tài xế mới vào nghề lái xe thực sự rất nguy hiểm. Sau khi trực tiếp trải nghiệm kỹ năng lái xe của Cảnh Ngọc, Klaus thực sự không thể yên tâm để cô tự mình lái xe qua lại giữa Frankfurt và nhà máy bia.
Cảnh Ngọc thì cảm thấy không vấn đề gì, có một tài xế giàu kinh nghiệm ngồi ghế phụ quan sát, cảm giác an toàn của cô còn tăng vọt. Hiện giờ cô đang lái chiếc Cullinan của Klaus, sau sự cố lần trước, nội thất xe đã được thay mới hoàn toàn, vẫn giữ nguyên màu xanh ngọc cũ mà Cảnh Ngọc rất thích.
Quá trình đàm phán để đặt mua bia nguyên chất thực ra không phức tạp lắm, nếu nói ra thì khó khăn lớn nhất là xử lý các thủ tục, xin giấy phép bán hàng tương ứng. Nhà máy bia kiểu gia đình này đã từng có một khách hàng quan tâm đến việc mua sản phẩm cách đây hai tháng, vì vậy họ đã từng một lần xin cấp phép và nộp tài liệu. Nhưng ngay trước khi thủ tục hoàn tất, khách hàng đó đầu tư thất bại, quyết định phá sản và không có tài sản để chi trả khoản phí còn lại.
Giám đốc nhà máy bia nói với Cảnh Ngọc rằng nếu cô muốn, họ sẽ chuyển nhượng giấy chứng nhận đồ uống cho sản phẩm mới cho cô mà không tính phí.
Cảnh Ngọc không hề đắn đo, hiện tại còn gần hai tháng nữa mới đến lễ hội Oktoberfest, mà theo quy trình thông thường, ít nhất cũng cần ba tháng để hoàn tất. Như vậy thật vừa vặn, đôi bên đều có lợi.
Đợi đến khi có giấy chứng nhận, cô có thể mang sản phẩm ra bán trực tiếp tại lễ hội Oktoberfest.
Cảnh Ngọc cũng bắt đầu chính thức liên hệ với một số nhà sản xuất chuyên làm chai bia và bao bì. Cô đã đặt một số mẫu và nhận hàng từng đợt để chọn ra mẫu chai phù hợp nhất.
Gần đây Klaus không ở nhà, phòng khách rất rộng, nên Cảnh Ngọc tiện thể bày các mẫu chai này tạm thời trên sàn nhà. Yêu cầu của cô rất cao, muốn có một phong cách độc đáo, các nhà sản xuất đã làm nhiều mẫu với chất liệu, màu sắc, kiểu dáng khác nhau để cô lựa chọn.
Thật trùng hợp, khi Cảnh Ngọc nhận được toàn bộ các mẫu và bày ra sàn nhà để chọn lọc kỹ càng, Klaus đã trở về.
Anh mở cửa và nhìn thấy căn phòng gần như phủ kín những chai thủy tinh đủ loại và các hộp giấy, khiến anh dừng bước.
Lần đầu tiên, Cảnh Ngọc thấy trên gương mặt Klaus hiện rõ sự sửng sốt như vậy. Anh như thể đang nhìn thấy cô đang lang thang trong một bãi rác.
Nhưng Cảnh Ngọc không thể đứng dậy chào đón anh, cô đang cẩn thận so sánh bốn kiểu chai thủy tinh khác nhau, suy nghĩ xem loại nào phù hợp nhất để đựng bia. Cô chỉ có thể ngồi xổm trên sàn, vẫy vẫy chai thủy tinh, vui vẻ chào anh: "Thưa ngài~"
Klaus nhìn xung quanh, dịu dàng hỏi Cảnh Ngọc: "Trong nhà có cái túi nào để bọc giày không?"
Cảnh Ngọc cảm thán về sự lịch sự của anh, thản nhiên đáp: "À, ngài cứ đi giày vào đây cũng được, tất cả đều là mẫu thử, tôi không ngại nếu ngài làm bẩn."
Klaus ngừng lại một chút, rồi khẽ nhắc nhở: "Nhưng có thể giày của tôi sẽ ngại bị các mẫu thử làm bẩn."
Cảnh Ngọc: "…"
Từ khi sinh ra đã định sẵn là người thừa kế của Tập đoàn Essen, Klaus từ trước đến nay chưa từng sống ở một nơi bừa bộn như thế này. Anh kiên nhẫn chờ đến khi Cảnh Ngọc dọn xong các chai lọ, rồi ngay lập tức cho người đến dọn dẹp lại khu vực này.
Cho đến ngày hôm sau, cuối cùng Cảnh Ngọc đã chọn được mẫu chai thủy tinh phù hợp nhất. Những chai còn lại, cô không nỡ bỏ đi, nên đổ đầy nước và cắm vào đó những cành trầu bà xanh.
Trong lúc Cảnh Ngọc hào hứng cắt tỉa cành trầu bà theo video hướng dẫn, Klaus đang thưởng thức trà chiều.
Bên ngoài cửa sổ kính khổng lồ, từ ban công nhìn về phía tây bắc, có thể thấy rõ tòa tháp chính của Frankfurt, xa hơn nữa là khu Römerberg mang phong cách Trung Cổ, được xây dựng lại sau chiến tranh. Không xa lắm, là tòa nhà của Deutsche Bank cao nhất châu Âu, phía bắc là toàn bộ khu vực trụ sở của gia tộc Essen.
Bác sĩ riêng của Klaus vừa mới đến kiểm tra buổi sáng, anh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Cảnh Ngọc đang bận rộn bên giá gỗ.
Cô hiện tại đang tập trung cắt tỉa các cành trầu bà, dùng kéo cắt chéo 45 độ. Có lẽ vì không quen làm việc vườn, cách cầm kéo của Cảnh Ngọc không đúng tư thế, giữa ngón cái và ngón trỏ đã in vết đỏ của kéo.
Đặt kéo xuống, vệt đỏ cũng không biến mất ngay mà dần dần nhạt đi, chuyển vàng, cuối cùng trở lại màu da bình thường.
Cô vẫn đang hát khe khẽ một bài dân ca, Klaus phải chú ý khá lâu mới miễn cưỡng nghe rõ được lời bài hát.
"…Năm mươi năm nữa gặp lại nhau, đưa hết đến nhà hỏa táng, tất cả cháy thành tro…"
Klaus nhẹ nhàng đặt tách trà lên chiếc đĩa nhỏ viền vàng.
"…Em một đống, anh một đống, ai cũng không biết ai, mang hết ra làm phân bón…"
Klaus im lặng hai giây, rồi gọi: "Cảnh Ngọc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!