"Đúng rồi, nếu tặng túi xách thì có thể chọn kiểu cổ điển được không?" Cảnh Ngọc nói, "Loại này giữ giá hơn."
"Nếu tặng vàng thì đừng tặng mấy thứ vàng vụn, chọn thỏi vàng ấy, tiện mang theo, cũng dễ quy đổi."
"Tóm lại, vàng thì phải lớn, nguyên khối."
Klaus vẫn giữ chặt cổ tay cô, ép xuống ghế da.
Cảnh Ngọc nhìn vào đôi mắt xanh lục của anh, lần đầu tiên nghe Klaus nói tiếng Trung… chửi thề.
Klaus hỏi: "Vậy em có muốn nguyên khối vàng tinh khiết không?"
Bị anh giữ chặt cổ tay, Cảnh Ngọc ngập ngừng: "… Nhưng mà, kim loại nặng độc hại lắm, đổi sang chất liệu ngọc được không?"
Klaus không muốn tiếp tục bàn về chủ đề "hang ổ kho báu của rồng" với cô nữa. Anh nghiêng người, áp môi lên môi cô, chặn lại những lời vàng ngọc thật sự đang định nói.
Về đến nhà, André tò mò hỏi: "Chị ơi, môi chị bị sao vậy?"
Cảnh Ngọc nghiến răng trả lời: "Bị con muỗi tư bản hút máu đáng ghét cắn đấy."
André gật gù, nửa hiểu nửa không.
Nhưng con muỗi tư bản đáng ghét kia không chỉ muốn cắn môi cô.
Cảnh Ngọc còn giật đứt hai sợi tóc vàng của Klaus.
May mà Klaus vốn tóc dày, nên có lẽ không phiền lòng vì bị nhổ mất hai sợi. Nhưng cô cũng nhận ra bài học sâu sắc: "Râu hùm đâu phải muốn nhổ là nhổ."
Dẫu than phiền là vậy, nhưng để "chữa trị" cho Klaus, Cảnh Ngọc vẫn nghiêm túc làm tròn trách nhiệm của mình. Ngoài việc không được phép uống trà sữa, mỗi ngày dù đau khổ, khó chịu hay lười biếng đến đâu, cô cũng phải đúng giờ ngồi học.
Thật ra, kế hoạch học tập mà Klaus đặt ra không hề làm tổn hại sức khỏe của cô. Ví dụ, trước đây Cảnh Ngọc bị trì hoãn công việc rất nặng, luôn muốn để mọi thứ đến ngày mai hoặc sát deadline mới chịu làm, khiến lượng sách đọc được giảm nghiêm trọng. Nhưng nhờ có mục tiêu đọc sách mà Klaus đặt ra, cô mỗi tuần đều hoàn thành ít nhất một cuốn dày cộm hoặc hai cuốn sách tham khảo.
Chỉ có điều, khi Cảnh Ngọc bắt đầu thích nghi, Klaus lại cập nhật lịch trình, từ từ tăng áp lực và độ khó trong việc học.
Trong kỳ nghỉ hè, ngoài việc học tập bình thường, Klaus còn sắp xếp thêm hai khóa học nghệ thuật để rèn luyện phong thái của cô ngoài việc học.
Lúc này là sáng sớm. Phòng ăn rộng rãi với trần vòm đan xen và tường ốp gỗ. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ kính trong suốt, rọi lên một chậu cây chanh xanh tốt. Trên cây chanh có treo một món đồ chơi – một con rồng nhỏ màu trắng đang cưỡi trên thỏi vàng lấp lánh, trông cực kỳ dữ dằn.
Klaus mặc bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo mở hờ, để lộ một phần ngực rắn chắc sạch sẽ. Anh không có thói quen đọc báo vào bữa sáng, lúc này đang thưởng thức món cá tầm Baltic bọc trong lớp vỏ khoai tây nghiền.
Đã cuối mùa măng tây, trước mặt Cảnh Ngọc là một bát súp tiêu trắng nấu với lê và cần tây, thêm măng tây trắng. Bữa sáng của cô còn có trứng chiên đơn giản và salad ngô, dưa chuột, rau mùi, được chuẩn bị theo khẩu vị của cô.
Cảnh Ngọc đặt bản nháp lịch học mới mà Klaus đưa xuống bàn, im lặng vài giây, rồi nghiêm túc nói:
"Nghe này, để tôi nói thật nhé. Ngài muốn bồi dưỡng tôi, sớm hơn khoảng… mười năm thì còn được. Giờ thì muộn quá rồi, tôi đã bị đồng tiền ướp mặn đến tận xương, đầy mùi tanh, không thể cứu vãn nữa."
Klaus không bình luận, chỉ đáp: "Em cứ yên tâm học. Tôi sẽ mời thầy giáo và chi trả chi phí học tập cho em."
Cảnh Ngọc vỗ mạnh lịch trình xuống bàn: "Đây không phải chuyện học phí hay thầy giáo!"
Klaus đặt nĩa xuống, bình tĩnh nhìn cô.
Cô nhấc tờ giấy lên.
Klaus lau miệng bằng khăn giấy, nói: "Chỉ cần em đồng ý học, mỗi tháng tôi sẽ tăng lương cho em thêm 500 euro."
Cảnh Ngọc do dự một giây, nắm chặt tờ giấy: "Đây không phải vấn đề tiền bạc."
"Nếu giáo viên xác nhận em học hành nghiêm túc, mỗi tháng tôi sẽ tăng thêm 500 euro nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!