Chương 14: Trà sữa

Cảnh Ngọc chọn câu trả lời cuối cùng. 

Kim loại lạnh lẽo vẫn chưa rời xa hoàn toàn, cô ngồi trên chiếc quần âu, thăm dò đưa tay ra, vòng lấy cổ Klaus. 

Bàn tay phải cô áp lên lưng anh: "Thưa ngài." 

Cảnh Ngọc không biết phải nói gì với anh. 

Cô chỉ mong đối phương trân trọng cô một chút. 

Chỉ một chút thôi cũng đủ. 

Klaus đã hiểu. 

Bấy nhiêu tháng trời bên nhau, kiên nhẫn chăm sóc, anh quá quen thuộc với biểu cảm nửa muốn nói nửa muốn ngừng của cô vào những lúc thế này. 

Cũng giống như lớp vải mềm mại chuyển động theo từng hơi thở nhẹ nhàng của cô, câu "thưa ngài" vừa rồi của Cảnh Ngọc, dù rất khẽ, vẫn lộ rõ sự căng thẳng trong giọng nói khô khốc của cô. 

Klaus chỉ lặng lẽ kiên nhẫn hôn cô, trên mái tóc đen nhánh, dưới cằm, má và vành tai. 

"Đừng lo," Klaus nắm lấy tay cô, áp lên ngực mình, hỏi, "Bé con, em có tin tôi không?" 

Cảnh Ngọc nhìn mái tóc vàng óng của anh cùng đôi mắt xanh thẳm như ngọc. 

Tựa như những viên bảo ngọc quý giá. 

Cô hỏi: "Tôi có thể tin ngài không?" 

Như con rồng nhỏ tham lam ôm chặt báu vật vào lãnh thổ của mình, cô ngại ngần ngẩng đầu lên một cách dè dặt. 

"Tuỳ theo ý em," Klaus nhẹ nhàng cắn ngón tay cô, "Quyền lựa chọn nằm trong tay em." 

"Cảnh Ngọc, tôi hứa sẽ không làm tổn thương em." 

Cảnh Ngọc khép mắt lại, hôn lên môi anh. 

Cô chọn tin tưởng. Đêm khuya tĩnh mịch, ánh đèn ngoài xe đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ bên trong xe còn bật. 

Dù đã vào tháng Năm, nhưng đêm trong rừng núi vẫn lạnh, kính xe phủ một lớp hơi sương mờ mờ, bị ngón tay lau đi, để lại dấu vết rõ rệt của những vệt tay và mồ hôi. 

Cảnh Ngọc nhìn thấy bầu trời đêm rực rỡ qua cửa sổ xe. 

Ngân hà vĩ đại, tựa như xé rách màn trời đêm, rải xuống vô số ngôi sao lấp lánh. 

Một phát chí mạng.

Nguyên tắc của thợ săn. 

Cảnh Ngọc cảm nhận được vị tanh của sắt, mùi áo sơ mi đen, và thoang thoảng hương ngải đắng. 

Nhiệt độ cơ thể anh, vòng tay ôm lấy cô, giọng nói – Cảnh Ngọc đã tìm được một điều mới mẻ.

Khẩu súng không có đạn thì lạnh lẽo, nhưng bàn tay của ngài Klaus lại ấm áp. 

Klaus vừa muốn nghiền nát cô, vừa muốn tái tạo lại cô. 

Mâu thuẫn như chính tâm trạng của Cảnh Ngọc. 

Muốn đẩy anh ra, nhưng không ngăn được bản thân ôm lấy anh. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!