Trước đó, ngoài việc cung cấp báo cáo sức khỏe tâm lý, Klaus còn chủ động nộp cả báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình.
Anh rất khỏe mạnh, đời tư sạch sẽ, không mắc bất kỳ bệnh tật nào.
Thực ra, từ lâu Cảnh Ngọc đã muốn yêu cầu Klaus nộp báo cáo sức khỏe, nhưng vì liên quan đến tiền bạc nên cô không biết diễn đạt thế nào cho khéo léo.
Khi anh tự nguyện cung cấp, cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Thành thật mà nói, làm bạn gái của Klaus thực sự rất dễ chịu.
Anh có ngoại hình tốt, tính cách ôn hòa, lại kiên nhẫn.
Đúng như anh từng hứa, Klaus không thích ép buộc người khác.
Klaus tháo cúc áo sơ mi ở dưới cùng. Chiếc sơ mi và quần tây của anh vẫn thẳng thớm và sạch sẽ. Anh không gỡ chuỗi xích kim loại trên gi
-lê, món đồ trang trí lạnh lẽo, vô hồn nhưng đẹp mắt ấy vẫn mang cảm giác lạnh buốt.
Klaus lặng lẽ nhìn cô, đường kẻ giữa chiếc quần tây sắc nét. Anh chăm chút cho diện mạo và cơ thể rất cẩn thận. Người châu Âu thường có nhiều lông, nhưng Klaus cơ bản đã triệt lông hoặc cắt tỉa gọn gàng. Klaus không để râu như phần lớn đàn ông Đức mà Cảnh Ngọc từng thấy, gương mặt anh nhẵn nhụi, đường quai hàm mượt mà, nhưng lúc này cô không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi tay Klaus có đường gân nổi rõ, cảm giác xương cốt chắc khỏe, bàn tay ấy len vào mái tóc của Cảnh Ngọc. Trán cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ chuỗi xích gi
-lê, chuỗi xích chạm nhẹ lên má, mũi cô và môi cô cũng khẽ chạm vào tà áo sơ mi của anh.
Anh cúi đầu, ánh mắt xanh lục nhìn cô chăm chú. Khi nhìn thấy biểu cảm của cô, anh thả tay ra và áp môi lên môi cô.
Cảnh Ngọc khép mắt, hòa mình vào nụ hôn ngắn ngủi đó.
Nụ hôn của Klaus khiến cô lảo đảo, vốn dĩ dáng người cô nhỏ nhắn, khả năng giữ thăng bằng không tốt, cô lùi lại và lưng chạm vào góc cạnh của chiếc bàn gỗ cổ.
Klaus đưa tay giữ lấy eo cô, nhấc cô lên đặt ngồi trên bàn.
Góc bàn cấn vào người khiến cô hơi khó chịu, mùi gỗ thoảng lên. Cô bị anh ép ngả về phía sau, tiếp tục nụ hôn sâu.
Cảnh Ngọc cảm nhận rõ ràng bề mặt nhẵn mịn của chiếc bàn gỗ óc chó, hương vị thoang thoảng của ngải cứu và cỏ hương bài trên người Klaus, hơi ấm nơi cổ anh, cùng chất liệu mềm mại của áo sơ mi.
Đêm nay, gió lạnh thoảng qua, trăng tròn và dịu nhẹ, dường như không nỡ xuyên qua mây, chỉ lặng lẽ treo trên cao.
Cảnh Ngọc vòng tay ôm lấy Klaus. Anh rời môi khỏi má cô, hơi thở dần trở nên đều đặn.
"Xin lỗi," Klaus dịu dàng hỏi bên tai cô, "Vừa rồi tôi có làm cô sợ không?"
Cảnh Ngọc không nói gì, cảm giác má mình hơi lạnh. Đưa tay lên sờ, cô mới phát hiện mình đang khóc.
Cô lau mắt, lí nhí, "Xin lỗi ngài."
Cô không biết vì sao mình khóc. Ngẩng đầu lên, định giải thích với Klaus rằng nước mắt này không phải vì buồn, nhưng chỉ thấy đôi mắt xanh lục của anh, bao dung như cả khu rừng.
Anh vẫn đứng trước bàn, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Ngón tay chai sạn của anh khiến làn da cô hơi đau rát.
"Bé con," Klaus nói, "Vừa rồi cô thực sự rất đáng yêu. Tôi xin lỗi, không nên vội vã như vậy."
Cảnh Ngọc bật khóc dữ dội hơn. Ngay từ khi anh nói lời "xin lỗi," nước mắt cô như lũ tràn bờ, không thể ngăn lại.
Cô ôm lấy vai Klaus, vừa nức nở vừa khẽ gọi, "Thưa ngài."
Klaus vỗ nhẹ vai cô, thì thầm xin lỗi vì sự vội vàng của mình.
Khi Klaus nói "đừng khóc nữa," Cảnh Ngọc bỗng bắt lấy một điểm quan trọng trong câu nói đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!